Đằng nhi à! Dù gì con bé cũng là công chúa, là thê tử tương lai của con...con cũng nên dịu dàng, nhỏ nhẹ với nó một tí!" Hoàng Hậu nương nương sau khi biết tôi và Thái Tử không thích đối phương, gặp nhau là cãi nhau chí chóe, làm náo động cả Chánh Nhân cung. Bà ta bèn gọi hai người bọn tôi đến chất vấn.
Vương Đằng liếc cô ta một cái rồi bảo: "Mẫu hậu...Nếu công chúa không gây chuyện vô cớ thì lấy đâu ra cãi nhau chứ!"
"Ơ...Thái Tử quả là anh tài hiếm có, chỉ một câu nói mà phủi sạch sành sanh tội lỗi lên đầu của ta, hay thật đấy!" Tôi khinh miệt đáp.
"Mẫu hậu người xem cô ta đi...có xíu gì gọi là hiền dịu của nữ tử không? Ăn nói thô lỗ khắp cái Biện kinh chẳng có nữ tử nào như cô ta cả!" Hắn hướng mắt về phía tôi dè bĩu.
Tôi cũng đâu có nhịn bèn đáp lại: "Thì ta có phải nữ nhân ở Biện Thành đâu...ăn nói hàm hồ!"
Thấy một màn cãi nhau nảy lửa trước mắt, Hoàng Hậu nghiêm giọng lên tiếng: "Các con có thôi đi không? Cãi nhau suốt ngày như vậy rồi khi thành thân phải chung sống với nhau như thế nào? Hai đứa tụi con một người là Thái Tử, một người là Ngũ công chúa của một nước. Không phải hôn sự này chỉ có mỗi tên các con thôi đâu mà là tên của Biện Thành Và Tư Thục đấy! Không lâu nữa sẽ cử hành hôn lễ rồi! Đừng suốt ngày không nghĩ ngợi mà làm xấu mặt hoàng thất...được rồi hai đứa về đi! Ta mệt rồi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-lai-sinh-tam-kiep-hai-nguyet-mong-dinh/2938417/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.