Thoắt cái ngày thành hôn giữa tôi và Vương Đằng cũng đã đến. Hôm ấy, mọi người ra vào Chánh Nhân cung tấp nập, khắp nơi đều đỏ rực một màu...ngoài cửa lẫn bên trong phòng đều dán chữ song hỷ đỏ rực, ngoài ra trên giường trải đầy đậu phộng, hạt sen và nhãn.
Phàn ma ma mang theo hơn chục cung nữ đến, bôi bôi trét trét rồi lại vẽ vẽ lên mặt tôi nữa ngày trời. Xong rồi lại mặc y phục dày cọm nặng nề, họ mặc cho tôi tận mấy lớp hơn cả mấy bộ y phục đi dự lễ, yến tiệc hồi trước. Thêm cái mão đội đầu cũng nặng không kém làm đầu tôi đau mấy ngày chưa khỏi.
Hôm nay là ngày đại hôn, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và chúng đại thần ai nấy đều vui mừng. Hoàng Thượng còn ban thưởng hậu hĩnh cho tất cả mọi người trong cung khiến niềm vui được nhân đôi.
Suốt cả buổi tôi chẳng thể nào cười nổi một cái, bao nhiêu khó chịu và chán ghét càng lúc càng dồn nén khiến tâm trạng tôi chùn xuống cực độ. Từ giờ tôi đã trở thành một bức bình phong di động biết đi, ngày ngày ăn mặc xinh đẹp, diễm lệ, hưởng biết bao nhiêu vinh hoa phú quý, đi đi lại lại trong Chánh Nhân cung chỉ với một chức danh Thái Tử Phi hư ảo. Hừ...nếu nói đúng hơn thì ai cũng có thể làm được vị trí này đâu phải riêng tôi chứ!
Trái với tôi, Vương Đằng khá vui vẻ uống rượu nói cười với chư vị đại thần không sót một ly. Khung cảnh lúc ấy náo nhiệt vô cùng...Nhưng tôi biết rõ, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-lai-sinh-tam-kiep-hai-nguyet-mong-dinh/2938410/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.