“Người đâu! Đi lục soát cho ta, đào ba thước đất cũng phải đem nàng tìm ra cho ta!”
Nàng bất lực trở về, mới vừa vào cửa liền nhìn thấy gã sai vặt của lão gia đang đứng chờ ở một bên.
Đối phương dường như là cố ý ở đó chờ nàng, thấy nàng trở về liền vội vàng đi lên đón.
“Phu nhân, lão gia mời ngài đi đến đình giữa hồ một chuyến, nói là có một tin tức tốt muốn nói cho ngài.”
Tạ phu nhân trên mặt vui vẻ, vội vàng về phòng sửa sang tóc tai trang phục, lòng tràn đầy ngọt ngào đi về hướng đình giữa hồ.
Từ sau khi hồ ly tinh Từ Tần nhập phủ, lão gia đã lâu rồi không có đối đãi với nàng ôn tồn như vậy.
Ngần ấy năm qua đi, rốt cuộc hắn cũng lại nghĩ tới những điểm tốt của nàng.
Nhưng mà đi đến bên hồ, Tạ phu nhân giương mắt nhìn thấy cảnh tượng trong đình, nụ cười trên mặt cứng lại ngay tức khắc.
Ngồi ở đối diện lão gia, nữ tử làm hắn mở miệng cười to kia, còn không phải là người mới vừa rồi nàng tìm không thấy, Tạ Đường Dư hay sao!
Nàng mới vừa rồi còn suy nghĩ không biết nàng ta có thể trốn đi nơi nào, bây giờ nhìn thấy, hồ ly tinh này quả nhiên thành tinh, thế nhưng lại chạy đến trước mặt lão gia xun xoe.
Đây là tin tức tốt mà hắn muốn nói cho mình?
Móng tay Tạ phu nhân khảm vào da thịt, trên mặt hiện lên sự tức giận.
Nàng đối với Từ Tần kia hận thấu xương, lão gia xưa này đều biết chuyện này, còn bởi vậy mà vẫn luôn vắng vẻ nàng, cho dù nàng có chết cũng không thay đổi thái độ. Hiện giờ cố ý nói cái tin tức này cho Tạ Đường Dư ngu ngốc kia, sợ là cố ý muốn tới ghê tởm nàng.
Nàng mang theo tức giận đi qua, còn chưa nói lời nào, trên mặt liền treo nụ cười lạnh.
“Nha, đây không phải là tiểu kẻ điên của Thu Thảo viện hay sao, ta đang muốn tìm nàng đây, không nghĩ tới nàng ta lại trốn đến nơi này của ngài.”
Lòng tràn đầy vui mừng ăn bánh mật mà Đường Dư làm, Tạ Duyên vừa nghe lời nói kẹp dao giấu kiếm của nàng, sắc mặt lập tức âm trầm.
“Nguyễn Thanh!”
“Lão gia, ngài không biết Dương Minh hôm nay ở trong cung làm việc, Uyển Nhi cố ý vì hắn mà phân phó phòng bếp làm đồ ăn, kết quả thoáng một chốc đã không thấy đâu, hóa ra là bị cái đồ chết dẫm này ăn vụng…” Tạ phu nhân ngữ khí mềm mỏng, ủy khuất vạn phần hướng hắn lên án.
Lông mày Tạ Duyên nhăn thành hình chữ xuyên (川),hiển nhiên cảm thấy lời nàng nói có chút khó nghe.
“Đường Đường tốt xấu gì cũng là nữ nhi thân sinh của ta, như thế nào ở trong mắt ngươi lại giống mấy loại súc sinh như con chó con mèo.”
Tạ phu nhân mặt trắng bệch, miễn cưỡng cười nói:
“Ngày thường nàng ta điên điên khùng khùng, gây ra không ít tai họa, giảng đạo lý với nàng thì nàng lại không thông, không dọa nạt một chút thì làm sao trị được nàng.”
“Nếu như thương nàng mà mặc kệ nàng, không nói đâu xa, nói ngay hôm nay, nàng còn chuồn êm ra khỏi phủ, bò lên xe ngựa của Thụy Vương. Lão gia, này đâu phải là sự tình mà một cô nương bình thường sẽ làm? Chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ cho rằng nữ nhi của Tạ gia ta đều là cái bộ dáng điên khùng này.”
Tạ Duyên không dao động, hiển nhiên trong lòng đã kết luận là nàng càn quấy.
“Chuyện này mới vừa rồi Đường Đường đã cùng ta nói qua, trốn ra khỏi phủ quả thật là nàng không đúng, bất quá nàng lại bị bắt lên xe ngựa, thật vất vả mới nhảy xuống lại đập phải đầu. Ấy vậy mà lại nhờ họa được phúc, đầu óc hỗn độn của nàng bị đập mà trở nên thanh tỉnh.”
“Mà ngươi, không phân rõ đúng sai trái phải đã đem nàng đánh chửi, còn không cho người đem thức ăn tới cho nàng. Nếu không phải nàng chính mình nói với ta, ta thật đúng là không biết ngươi ngày thường thế nhưng lại khắt khe với nữ nhi của ta.”
Tạ phu nhân giận quá hóa cười.
“Ngươi chính là có ý định che chở cho nàng, ta nói cái gì ngươi đều không nghe. Nàng là nữ nhi của ngươi, Dương Minh liền không phải con của ngươi sao? Hắn ở trong cung làm công việc vất vả như vậy, lại bởi vì nàng ăn vụng, liền một miếng cơm nóng cũng không được ăn, ta liền không thể nói nàng một câu?”
“Phu nhân.” Đứng yên lặng một bên xem hổ đấu, Đường Dư rốt cuộc cũng lên tiếng. Nàng cúi đầu nhìn giày, nhìn qua làm như bộ dáng đang sợ hãi gì đó, kỳ thật là sợ kỹ thuật diễn vụng về của chính mình lộ ra sơ hở.
Ngón tay thủ sẵn dưới thân ghế đá bên cạnh, nàng nhẹ giọng, yếu đuối nói:
“Người không cần lo lắng Dương Minh ca ca bị đói bụng, mới vừa rồi ta đã ở phòng bếp cùng Lan Tố tỷ tỷ học làm cá kho cho hắn, chờ Dương Minh ca ca trở về vừa lúc có thể ăn ngay.”
Đường Dư vừa mở miêng, sắc mặt Tạ Duyên lập tức hòa hoãn.
“Nếu không phải đói đến không chịu được, Đường Đường sao có thể đến bếp ăn vụng. Còn không phải là tại ngươi cắt xén thức ăn của nàng.”
Hắn vẫy vẫy tay.
“Hôm nay là ngày cao hứng, ta không nghĩ sẽ cãi nhau cùng ngươi. Vốn dĩ Đường Đường làm bánh mật ăn rất ngon, ta muốn kêu ngươi tới cùng nếm thử. Bây giờ xem ra, món bánh mật sở trường nhất này, sợ là đem ngươi nghẹn đến thở không nổi.”
“Nguyễn Thanh, nhiều năm như vậy, ta vốn tưởng rằng ngươi đã sửa lại tính tình. Không nghĩ tới cho đến bây giờ, ngươi lại còn cùng một vong hồn tính toán chi li.”
Tạ phu nhân sắc mặt xanh mét, chỉ vào Đường Dư, cắn răng nói:
“Nữ nhi của Từ Tần quả nhiên không giống bình thường, chỉ cần nói mấy câu là đã có thể đem lão gia xoay đến rối tinh rối mù. Nói đi nói lại, thế nhưng tất cả trở thành nàng ta có lí. Chờ đến khi bệnh điên của nàng ta tái phát, gây ra việc gì tai họa, ta xem lão gia ngươi còn có thể hay không giống như hôm nay che chở nàng ta như vậy!”
“Lan Chi, chúng ta đi!”
Tạ phu nhân phất tay áo bỏ đi.
Đường Dư ngẩng đầu liếc nhìn bóng nàng ta một cái, nhẹ nhàng cắn một miếng bánh mật trong tay, ở trong lòng nói, bước thứ hai, đứng vững gót chân.
Có lẽ hoàn thành nhiệm vụ không có khó như vậy?
Nàng bỗng nhiên có thêm rất nhiều tự tin.
Tạ phu nhân ôm một bụng tức giận gặp phải Tạ Dương Minh sắc mặt khó coi như người chết.
“Nha, con của ta, này là làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy.”
Tạ Dương Minh nôn nóng bắt lấy cánh tay nàng.
“Nương, tiểu kẻ điên của Thu Thảo viện kia đang ở nơi nào? Nàng gặp rắc rối rồi!”
Nhắc đến nàng, sắc mặt Tạ phu nhân lập tức trầm xuống.
“Nàng a, đang ở đình giữa hồ cũng cha ngươi cha hiền con thảo đó.” Rồi sau đó, Tạ phu nhân mới ý thức được hắn nói gì đó, hai mắt lộ ra kinh hỉ.
“Nàng lại gây ra họa gì rồi? Ta đang chờ nàng gặp rắc rối đây.”
“Nương! Người đang nói gì lung lung vậy! Con không nói chuyện với người nữa, con đi tìm cha thương lượng.”
Tạ phu nhân đi theo Tạ Dương Minh về lại đình giữa hồ.
“Dương Minh, ngươi đã trở lại.” Tạ Duyên giơ tay ý bảo hắn ngồi bền cạnh Đường Dư, “Muội muội ngươi làm cá kho cho ngươi, mau đi ăn.”
Tạ Dương Minh vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Tạ Duyên kỳ quái ngẩng đầu, nhìn đến vẻ mặt của hắn, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
“Làm sao vậy, trong cung phát sinh sự tình gì?”
Tạ Dương Minh trầm trọng gật gật đầu, sau đó cho hạ nhân lui xuống.
“Không lâu trước đây, bệ hạ ở Ngự hoa viên bị một nữ tử hành thích.”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí tức khắc trở nên nghiêm túc, trái tim Đường Dư đã vọt tới cổ họng.
“Bệ hạ có trở ngại gì không?”
Tạ Dương Minh lắc lắc đầu.
“Có một chút da thịt trên ngực bị thương, không có trở ngại gì lớn.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Tạ Duyên thở phào nhẹ nhõm, vừa nhấc mắt lại nhìn đến sắc mặt Tạ Dương Minh vẫn ngưng trọng như cũ, còn gắt gao mà nhìn chằm chằm Đường Dư đang ở một bên cúi đầu.
“Còn có chuyện gì?”
Tạ Dương Minh cúi người, ghé đến bên tai Tạ Duyên nói một câu, sắc mặt của Tạ Duyên lập tức thay đổi.
“Không có khả năng!”
Tạ Dương Minh sắc mặt khó coi.
“Nếu không phải nhi tử tận mắt nhìn thấy, con cũng sẽ không tin.” Hắn đem ánh mắt chuyển đến nhìn Đường Dư, “Ta hỏi ngươi, nữ tử tối nay ở Ngự hoa viên, có phải ngươi hay không?”
Đường Dư dùng sức đem móng tay khảm vào da thịt, con ngươi nổi lên một tầng hơi nước, nâng khuôn mặt ngây thơ lên nhìn hắn, không thừa nhận cũng không phủ nhận, một bộ dáng mười phần bất lực.
“Dương Minh.” Tạ Duyên nhịn không được mở miệng, “Đường Đường từ nhỏ lớn lên trong phủ, tuy nói nàng có chút ngốc, nhưng dù sao cũng là tiểu thư khuê các, sao có thể giống như nữ tử ngươi nói, vượt nóc leo tường?”
“Có lẽ nữ tử kia mặt mũi có vài phần tương tự với Đường Đường, hơn nữa sắc trời tối đen, ngươi nhìn sai rồi cũng không chừng.”
Tạ Dương Minh thấp người quỳ xuống.
“Cha! Tối nay, sấm sét bổ trúng cây ở Ngự hoa viên, gây ra lửa lớn, đem chung quanh chiếu sáng như ban ngày, kiểu tóc cùng váy áo của nàng giống y như đúc với thích khách kia! Mới vừa rồi nhi tử lại gần nàng chút, còn ngửi thấy trên người nàng có mùi khói lửa.”
“Cha, bệ hạ phân phó phải tra rõ người đứng phía sau, nếu không nhân lúc còn sớm ra quyết định, chỉ sợ toàn bộ phủ chúng ta đều phải chịu liên lụy.”
“Ngươi đứng lên đi.” Tạ Duyên nhắm mắt, “Đường Đường hôm nay bận việc ở phòng bếp đến nửa đêm, đương nhiên trên người sẽ có mùi khói lửa.”
“Ta xưa nay vẫn luôn cảm thấy ngươi ổn trọng nhân hậu, không nghĩ tới ngươi thế nhưng lại noi theo nương ngươi cùng nhau hồ nháo.”
Sắc mặt Tạ Dương Minh trắng bệch.
“Cha, ngươi không tin con?”
Tạ phu nhân ở một bên cười lạnh nói:
“Cho tới bây giờ, ta chưa từng dạy Dương Minh nói dối, đứa nhỏ này từ trước đến nay luôn nói thật, lão gia, nữ nhi của ngươi phạm vào tội lớn, dám hành thích vua, ngươi cũng muốn bao che sao?”
“Ngươi muốn cả Tạ gia chúng ta đều bị xử trảm sao?”
Tạ Duyên nâng nâng tay.
“Đây là việc trọng đại, ta không thể chỉ tin lời nói của một bên. Theo như lời Dương Minh nói, ta sẽ đi điều tra rõ.”
“Nếu thật là nàng phạm sai lầm, hiển nhiên chỉ một mình nàng gánh vác.”
Dứt lời, hắn dứt khoát không liếc nhìn Đường Dư cái nào, lập tức đi ra khỏi đình giữa hồ.
Gió đêm lạnh lẽo.
Tạ phu nhân nhìn thoáng qua Đường Dư đang ngồi ở trước bàn trầm mặc, kéo kéo khóe miệng.
“Đừng giả vờ nữa, nữ tử hôm nay xông vào hoàng cung, chính là ngươi đi.”
Nàng quay mặt đi không nói lời nào.
Một lát sau, có một vài bóng dáng cao lớn đột nhiên đem nàng vây lại.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy phía sau Tạ phu nhân là vài tên hộ vệ cao lớn, trong tay họ còn cầm bao tải cùng dây thừng.
Trong lòng nàng cả kinh, nháy mắt đã rõ ý đồ của nàng ta.
Lòng dạ con người thế nhưng so với loài thú hung ác còn đáng sợ hơn.
“Ta biết Dương Minh không nói sai.” Tạ phu nhân ánh mặt lạnh băng nhìn nàng, “Lão gia cũng nói, ngươi phạm sai lầm thì một mình ngươi gánh vác. Hắn sẽ không trách ta, chờ thời điểm chân tướng sự việc rõ ràng, ngược lại hắn còn muốn cảm kích ta.”
Tạ phu nhân phất phất tay, mấy tên hộ vệ cao lớn lập tức xúm lại chỗ nàng.
Nàng ta đắc ý dào dạt mà đứng ở nơi đó, nhếch đôi môi đỏ tươi, ngữ khí ác độc nói:
“Ngươi cùng nương ngươi…. xuống địa ngục đi.”
Tạ phu nhân đây là muốn đem nàng trầm đường!
Đường Dư nắm chặt nắm tay, nhìn nhanh bốn phía. Hiện giờ bọn họ đang ở đình giữa hồ, chỉ có một lối ra duy nhất hướng ra phía ngoài mặt hành lang đã bị Tạ phu nhân dẫn người ngăn chặn, bốn phía xung quanh nàng chỉ còn hồ nước sâu thẳm.
Những tên hộ vệ cao lớn vây nàng tại đây, nàng biết chính mình hiện giờ không có bản lĩnh cùng bọn họ chống lại, nếu nàng bị đánh rồi nhét vào bao tải trầm đường, sợ rằng hôm nay nàng không có đường sống.
Nàng mím chặt môi, nhanh chóng quyết định, nhảy lên bàn đá, rồi xoay người một cái tránh đi bàn tay to toan bắt giữ nàng của tên hộ vệ, giống như một con bướm gãy cánh bùm một tiếng rơi vào trong hồ.
“Người đâu!” Tạ phu nhân quát khẽ nói, “Chia nhau canh giữ bên hồ.”
Nàng ta nhìn hồ nước sâu thẳm, ánh mắt dày đặc âm u.
“Nếu nàng đã dám nhảy xuống, vậy làm nàng vĩnh viễn không thể ngoi lên đi”.
Giờ phút này, trong viện của Giang phủ, một hắc y nhân đem sự việc mình chứng kiến hôm nay bẩm báo cho công tử nhà mình.
“Ngươi nói chính là sự thật?” Trên xe lăn, bạch y công tử cười nhẹ đặt câu hỏi, “Cái vị hôn thê kia của ta lại có can đảm cùng bản lĩnh này?”
“Bẩm công tử, việc này là thuộc hạ mắt thấy tai nghe.”
Giang Trần Hành xoa xoa đôi môi mỏng của mình, ý cười bên môi gia tăng vài phần.
“Thú vị.”
“Vị tiểu thư ngu ngốc của Tạ gia kia đối với công tử ái mộ vô cùng, mọi người đều biết, có lẽ, có thể lợi dụng nữ tử này làm việc vì công tử.”
Giang Trần Hành lắc lắc đầu.
“Tạ phủ ở trong cung cũng có tai mắt, ngươi cho rằng bọn họ sẽ ngồi chờ chết sao?” Ánh mắt hắn lưu chuyển, “Nàng có thể sống quá đêm nay hay không, cũng còn chưa biết đâu.”
“Huống hồ, ngươi thật sự cho rằng hoàng đế sẽ vô duyên vô cớ thả nàng chạy thoát?”
“Công tử anh minh.” Tứ Nha gật gật đầu, “Nữ tử này đã bị hoàng đế theo dõi, nếu chúng ta tùy tiện tiếp xúc, sợ là sẽ khiến cho hoàng đế hoài nghi.”
Tứ Nha đem lời mà hoàng đế phân phó cho Tử Ảnh thuật lại cho Giang Trần Hành, ảo não mà nói:
“Hoàng đế đây là buông dây dài câu cá lớn, là thuộc hạ ngu dốt, suýt nữa dẫn công tử nhảy vào hố lửa.”
Giang Trần Hành như đang suy tư gì đó.
“Ngươi vừa mới nói, hoàng đế cùng nàng ôm nhau ở đám cháy kia, còn cố ý dặn dò ám vệ không được tổn thương nàng?”
“Chính là như thế. Trong cung lan truyền rằng bệ hạ bị sắc đẹp của yêu nữ kia mê hoặc.”
Giang Trần Hành cười một tiếng.
“Ngươi mới vừa rồi nói dối.” Hắn xoay chiếc nhẫn màu đen trên tay mình, “Nữ tử này xác thật hữu dụng. Ta thật không thể để nàng không duyên không cớ chết như vậy.”
“Chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đi Tạ phủ vớt người.”
“Công tử! Nếu bộ dáng này bại lộ trước mắt hoàng đế, chẳng phải là quá mức khả nghi?”
Giang Trần Hành không để bụng, vân đạm phong khinh nhắc tới một sự kiện.