Trong lời nói của Connell cho dù là đang vô tình hay cố ý chỉ trích, thì cũng khiến Lương Phong cảm thấy rất lo lắng. Nhưng nhìn thoáng qua lại cảm thấy không đúng. Anh ta không hề biết gì cả, lời nói chắc cũng là vô tình thôi.
Chẳng qua là Thẩm Di Châu sẽ cảm thấy không vui, Lương Phong rất chắc chắn về chuyện này.
Nhưng khi cô quay đầu nhìn Thẩm Di Châu rồi tính chuẩn bị giải thích với anh thêm chút nữa, thế nhưng lại nhìn thấy anh đã nở một nụ cười xinh đẹp và bất cần như trước kia.
Anh lùi người về phía tay lái, sau đó đưa tay trái lên và rút ra một điếu thuốc.
Tiếng bật lửa vang lên “Tanh tách” rồi xuất hiện một ngọn lửa, sau đó là một làn khói mờ nhạt phả ra từ miệng anh.
Anh cười khẽ: “Lương Phong, nếu em muốn đi, thì tôi chưa bao giờ cản em.”
Tay trái đang cầm chốt cửa bỗng ra sức nắm chặt hơn, cô biết có một số cảm xúc trong quá khứ cũng dần xuất hiện vào giờ phút này, nhưng cô cũng biết bây giờ không phải là lúc cảm xúc đó nên xuất hiện.
Không thể là bây giờ, không thể là ở chỗ này.
Vì thế, giọng nói của cô cũng bình tĩnh hơn.
“Cảm ơn anh.”
Rồi sau đó cô đẩy cửa và bước xuống xe.
Connell đội nón bảo hiểm lên cho cô.
“Ôm chặt tôi.”
Lương Phong thật sự dán sát vào lưng Connell rồi gật đầu.
“Được.”
Rồi sau đó là tiếng gió ẩm ướt gào thét bên tai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoang-luong/3619891/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.