Ngày hôm đó khi Lương Phong về đến nhà, cô đã bị Lương Trân “Dạy dỗ” một trận.
Người đã lớn đến thế rồi mà đi đường đất cũng có thể ngã được.
“Con thế này mà một mình đi London thì thật sự khiến mẹ không thể nào yên tâm được.” Lương Trân cẩn thận thoa dầu vào hai lòng bàn tay giúp cô, bà vừa đau lòng vừa tức: “Sớm biết thế thì mẹ đã nói rằng muốn đi với con rồi!”
“Bây giờ cũng không muộn.” Lương Phong cười rồi trả lời.
Lương Trân thấy dáng vẻ không có chuyện gì to tát của cô, bà không nhịn được khẽ gõ vào đầu cô một cái.
“Mấy ngày này con đừng để tay chạm nước, cũng đừng để bị nhiễm trùng đó.”
“Thế con không thể giúp mẹ chuẩn bị bữa tối đêm giao thừa được ạ?” Lương Phong dang tay ra, giả vờ không biết phải làm thế nào.
Lương Trân hừ một tiếng, bà nói: “Còn mười mấy ngày nữa lận, đủ để tay con tốt hơn rồi.”
Lương Phong nghe Lương Trân nói thế thì cô giả vờ lấy lòng bàn tay chưa khô của mình sờ lên đồ của bà, sau đó lại được Lương Trân thưởng cho một quả hạt dẻ giòn khác.
Mặc dù tay bị thương nhưng chuyện cần làm cũng xem như đã làm xong hết rồi. Cho nên Lương Phong dứt khoát ở nhà nghỉ ngơi chờ đợi, vừa khéo ở cùng với Lương Trân nhiều hơn chút.
Trong khoảng thời gian này, Nghiêm Sâm cũng đến đây mấy lần, nhưng mỗi lần anh ta đến đều không ở lâu, chỉ đơn giản ăn một bữa cơm xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoang-luong/3616654/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.