“Lương Phong.” Nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, cô kéo dài giọng lặp lại cái tên này. 
Tuy nhiên, đáy lòng cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau bao lớp sương lạnh giá. 
Đúng rồi, đây chính là cảm nhận đầu tiên mà Thẩm Di Châu mang đến cho cô. 
Anh quan tâm sao? Anh căn bản chẳng quan tâm. 
Sau khi sắc trời tối đi, một đám người đi vào phòng ăn dùng cơm tối. Dì giúp việc ở bên cạnh bận rộn, thỉnh thoảng đến hỏi Hạ Thầm một vài vấn đề thì Lương Phong mới biết đây chính là nơi ở của Hạ Thầm. 
Lúc ăn cơm, Thẩm Di Châu vẫn luôn nói chuyện với Hạ Thầm. Những người khác trên bàn thì giống như chuyển đến một chỗ khác mà tiếp tục nói chuyện. Những món ăn tinh xảo vẫn còn nguyên tại chỗ, nhưng hầu như chẳng ai động đũa. 
Bầu không khí rõ ràng vô cùng hài hòa, lần này Hạ Nhan không ở đây, càng không có ai cố ý làm cô khó chịu. 
Nhưng loại cảm giác hoàn toàn xa lạ khó mà xem nhẹ này vẫn khiến cô cảm thấy cảnh giác. 
Không có ai muốn nói chuyện với cô, càng không ai để ý đến sự tồn tại của cô. 
Chưa nói đến việc ăn cái gì, mà cô đã cảm thấy mình không ăn nổi cái gì rồi. 
Dần dần, trái tim cô cũng trở nên nặng nề hơn. Lương Phong cảm thấy có hơi không thở được. 
Cô nhẹ nhàng đặt ngón tay lên cánh tay của Thẩm Di Châu, thấy anh đưa mắt nhìn sang. 
“Tôi muốn ra ngoài hút điếu thuốc.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoang-luong/3586223/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.