Thẩm Di Châu vẫn chưa gọi điện thoại cho Lương Phong. 
Anh bảo ngày mai, Lương Phong cũng thật sự cho rằng là ngày mai. 
Chờ điện thoại của anh suốt cả một tuần, Lương Phong mới thấm thía được cảm giác biết rõ là không có nhưng vẫn cứ chìm sâu vào rồi tự ảo tưởng mình là độc nhất vô nhị. 
Sao lời Thẩm Di Châu nói có thể là thật được? 
Nhưng cô lại xem là thật mà chờ đợi cả một ngày. 
Là cảm giác hư không và mờ mịt, cái suy nghĩ nhỡ đâu đã khiến cô thật sự đợi cả một ngày. 
Điện thoại đặt trong túi, lúc làm việc, thỉnh thoảng cô cũng sẽ lấy ra mà nhìn một chút. 
Có phải đã đặt chế độ yên lặng không, có phải đã bỏ lỡ cuộc gọi nào không, có cảm giác rung hay không. 
Nhưng chỉ là do anh không gọi điện thoại đến mà thôi. 
Suốt một tuần trôi qua, anh không hề gọi điện thoại cho Lương Phong. 
Trong khoảng thời gian đó, Nghiêm Sâm cũng có gọi điện tới hỏi cô, Lương Phong chỉ nói khoảng thời gian này chắc là Thẩm Di Châu không ở thành phố Yến nên không liên lạc với cô. Nghiêm Sâm cũng không hỏi nhiều, sau đó cúp máy. 
Mãi đến ngày gặp Hạ Nhan, cô mới biết thì ra chuyện cô không câu được Thẩm Di Châu đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. 
Sao Hạ Nhan lại biết được, vì sao lại đưa ra được kết luận này? 
Lương Phong không biết. 
Trong lòng cô cũng mơ hồ có một chút suy nghĩ, chắc là bên cạnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoang-luong/3586222/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.