Trong số gần bốn mươi anh em, thì Ngô Đức Hạo có tuổi thơ bi đát nhất. Mẹ xuất thân là tì nữ, vì chủ tử ghen ghét nên bị hãm hại đến suýt mất mạng, may nhờ có Hoà thượng Ngộ Nhân mà giữ được một mạng. Đức Hạo vừa chào đời thì mẹ mất, được các sư chùa cũng như nhân dân quanh vùng bảo bọc, nuôi dưỡng.
Ngô Đức Hạo nhìn những quyển sách trên bàn thở dài:
"Thời gian ngồi đây thở dài thì chi bằng đi đọc sách mới được. Tuy có ký ức của vị hoàng tử kia, nhưng thế giới khác, thời đại khác, bối cảnh lịch sử văn hoá, cũng khác nếu không tìm hiểu kỹ rất dễ bị người thầy dạy kia nghi ngờ"
Nhìn những con chữ loằng ngoằng trên quyển sách, Đức Hạo đã trở nên hoảng.
"Mình nhớ Mỏ quạ từng nói chữ Hán cổ là giáp cốt văn, rất khó đọc. Chẳng lẽ đây là giáp cốt văn thật à?"
Hạo bỏ quyển sách xuống, lật giở qua mấy quyển sách khác, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm:
"May quá, đó là quyển sách cổ, còn mấy quyển này chữ viết giống chữ Nôm nhiều hơn là chữ Hán. Mỏ quạ từng dạy mình cách viết, để nhớ lại coi.... Rồi, bắt đầu viết thôi!"
"Lúc đầu đúng là hơi khó viết, nhưng khi đã quen rồi thì cũng không khó lắm"
Có tiếng gõ cửa:
- Hoàng tử, đến giờ cơm trưa rồi!
Đức Hạo ngẩng đầu, người con gái trước mặt quả là tiên nữ giáng trần.
"Đây đích thị là thanh mai trúc mã tên An Nhiên của vị hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoang-de/2843141/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.