Chương trước
Chương sau
Quân sĩ lùi lại tạo thành hình tròn bao vây lấy xe lương. Lão Hoàng quay lưng nhìn người đang la lối om sòm, vừa nhìn mặt đã biến sắc, chửi thầm: "Sao lại là đại ác ma đó chứ?"

Hạo ngồi phía sau, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra nổi người đang chặn đường phía trước là ai, mới hỏi nhỏ lão Hoàng:

- Người đó là ai vậy? Ông có biết không?

- Hoàng tử không biết người đó ư? Cũng phải, một năm hai lần vào cung, hoàng tử sao mà nhớ cho nổi đó là ai chứ?

Lão Hoàng đưa tay che miệng, hạ thấp giọng:

- Đó là Minh Vương, nhị hoàng tử, cũng là nhị huynh của người.

- Nhị huynh ta? Vậy ta nhớ ra là ai rồi!

Hạo mỉm cười, bước xuống xe chắp tay thưa:

- Anh hai có thể gọi em là gì cũng được, nhưng nói Thái úy là tên phản quốc thì e là không được hay cho lắm!

Hạo tiến lại gần để nhìn cho rõ kẻ bị người người nói là đại ác ma. Đó là một tên nhỏ con, người thấp, chỉ có hơn là cơ bắp lực lưỡng, bên hông dắt song đao. Hắn hừ nhẹ:

- Ngươi dám vu khống ta nói Thái úy là tên phản quốc, nếu để phụ hoàng biết thì không hay đâu!

- Cảm ơn anh hai nhắc nhở! Chỉ có điều, nếu Thái úy không phản quốc, vậy người huynh vừa nhắc tới là ai vậy?

- Người ta nói đến chính là...

Minh Vương nói chưa hết câu, Hạo đã cắt ngang:

- Em cũng nhắc nhở anh "Nói có sách, mách có chứng"

Câu này đã hoàn toàn chặn họng Minh Vương, hắn á khẩu không biết nên nói gì. Ở đây có mấy trăm người, nếu hắn dám mở miệng nói Hạo là tên phản quốc mà không đưa ra bằng chứng thì sẽ chẳng có ai tin mà phục, ít nhiều sẽ ảnh hưởng tới việc tranh ngôi của hắn về sau.

- Ha... ha... ha... Các ngươi xem, ta nói Minh Vương là một tên đầu óc bã đậu có sai đâu!

Cả đám người quay đầu lại nhìn, một thư sinh áo dài vai rộng, tay cầm quạt trắng che mặt, tóc buộc túm dài dẫn theo hai thuộc hạ đang đi về phía này. Một tên thuộc hạ đấm bóp cho hắn, giọng xu nịnh:

- Vương gia nói không sai! Tiểu nhân bái phục!

- Ngươi!



Minh Vương giơ ngón tay chỉ về phía tên kia, từ vừa mới thốt ra khỏi miệng đã bị chặn lại.

- Lại là ai nữa vậy, lão Hoàng?

Hoàng mặt mày xám xịt, giọng run rẩy trả lời:

- Kẻ hủy diệt Tàng Thư Các, tứ hoàng tử Ngô Vương.

Hạo cười giả lả, chắp tay nhìn anh tư:

- Anh tư bận việc, sao lại có thời gian chạy đến đây? Hay là cũng như anh hai đây, nghe tin em và Hoàng Thái úy đây khải hoàn trở về, nên đích thân ra nghênh tiếp?

Ngô Vương cũng không còn cười được nữa, mặt đen lại, nhất thời chưa biết nói sao. Minh Vương thấy Ngô Vương nín họng, trong bụng vui mừng, ngoài mặt vẫn không quên châm chọc:

- Chú tư chẳng phải vừa nãy nói hay lắm sao? Sao lại không nói nữa rồi?

Ngô Vương tức tối hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn thuộc hạ, tên này liền đưa cho Hạo một tờ thiệp hoa đào.

- Hoàng tử, ngày mồng hai Tết, vương gia nhà ta sẽ mở tiệc Nghinh Xuân, mong ngài có thể bớt chút thời gian đến dự.

Hạo liếc tờ thiệp, gật đầu trả lời:

- Được! Giờ nếu không còn gì, mong hai huynh có thể nhường đường, Thái úy cũng đã lớn tuổi không thể đứng lâu được!

Đoàn quân đi xa rồi, hai tên hoàng tử đó đánh ánh mắt thù địch nhìn nhau rồi mới bỏ đi.

"Bỏ đi, ngày tháng còn dài, rồi thứ vũ khí đó cũng sẽ thuộc về tay mình thôi!"

Minh Vương nhủ thầm, nhìn Ngô Vương thong dong rời đi, có chút lo lắng: "Còn tên này thì..."

Ngược lại, Ngô Vương có chút vui mừng khi Hạo chắc chắn sẽ đến tiệc Nghinh Xuân do mình tổ chức, hắn cười như chưa bao giờ được cười, lại nắm chặt tay, mắt trừng trừng nhìn con kiến bị bóp nát trong tay: "Hạo, chỉ cần ngươi xuất hiện, ta sẽ bóp nát ngươi như bóp nát một con kiến vậy"

- Hoàng tử, người làm vậy liệu có ổn không?

- Ông là đang lo lắng ta sẽ bị trả thù?

Hạo nhìn Đạt đang lo lắng, một cảm giác ấm áp ùa về khiến thập tứ thấy cay cay mắt.

- Chính vậy, Minh Vương hôm nay tự dưng xuất hiện, tất có mục đích, chưa đạt mục đích sẽ không dừng lại, thêm vào người làm bẽ mặt ngài ấy trước mặt bao nhiêu người, ta chỉ lo người về kinh sẽ bị ngài ấy gây khó dễ.

- Ông không cần lo lắng quá đâu, ta cũng đâu còn là miếng đậu phụ mặc người tùy sức nắn bóp.



Đạt thở ra một hơi:

- Cứ coi như là ta lo lắng thừa đi, nhưng người cũng phải cẩn thận mới được. Còn cái tiệc Nghinh Xuân gì đó, ta e nó cũng không đơn giản như bề ngoài.

Hạo chắp tay:

- Đa tạ lời nhắc nhở của Thái úy tiên sinh.

Một công công đã đứng đợi họ rất lâu ở cửa đông kinh thành, vừa thấy xuất hiện liền hô lớn:

- Đốt pháo!

Hạo xuống xe trước, Đạt theo sau, cả hai giao lệnh bài, giáp trụ ra, còn vũ khí thì được giữ lại. Công công đợi hai người làm xong mới lên tiếng:

- Hai vị về nghỉ ngơi, mùng một lên triều đón Tết mừng xuân, mùng bảy định công ban thưởng.

Hạo tạm biệt Đạt ở cổng thành rồi đi bộ về phía làng Ô Mễ, vừa đến đầu làng đã thấy hơn trăm người dân làng đang tụ tập ở đó.

- Chúc mừng hoàng tử khải hoàn trở về!

Trưởng làng bước lên trước, cúi người nói. Những người phía sau cũng đồng loạt cúi người hô lớn:

- Chúc mừng hoàng tử khải hoàn trở về!

Có tiếng gọi từ phía đám đông:

- Đại sư huynh!

Mấy chú tiểu vẫy tay đi lên, theo sau là hai vị cao tăng đang vừa đi vừa niệm Phật.

- Sư phụ xuất sơn chưa?

Nghe câu hỏi, mấy chú tiểu bỗng oà khóc. Hạo không cần trả lời cũng biết đáp án. Một vị cao tăng đưa cho Hạo tay nải đã cũ:

- Trong này đều là di vật của sư huynh, còn có di thư mà sư huynh gửi con.

Hạo khóc, nhìn mâm cỗ lớn trên án, rưng rưng nói:

- Như mọi lần, chúng ta cùng nhau chia cỗ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.