Quân sĩ lùi lại tạo thành hình tròn bao vây lấy xe lương. Lão Hoàng quay lưng nhìn người đang la lối om sòm, vừa nhìn mặt đã biến sắc, chửi thầm: "Sao lại là đại ác ma đó chứ?"
Hạo ngồi phía sau, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra nổi người đang chặn đường phía trước là ai, mới hỏi nhỏ lão Hoàng:
- Người đó là ai vậy? Ông có biết không?
- Hoàng tử không biết người đó ư? Cũng phải, một năm hai lần vào cung, hoàng tử sao mà nhớ cho nổi đó là ai chứ?
Lão Hoàng đưa tay che miệng, hạ thấp giọng:
- Đó là Minh Vương, nhị hoàng tử, cũng là nhị huynh của người.
- Nhị huynh ta? Vậy ta nhớ ra là ai rồi!
Hạo mỉm cười, bước xuống xe chắp tay thưa:
- Anh hai có thể gọi em là gì cũng được, nhưng nói Thái úy là tên phản quốc thì e là không được hay cho lắm!
Hạo tiến lại gần để nhìn cho rõ kẻ bị người người nói là đại ác ma. Đó là một tên nhỏ con, người thấp, chỉ có hơn là cơ bắp lực lưỡng, bên hông dắt song đao. Hắn hừ nhẹ:
- Ngươi dám vu khống ta nói Thái úy là tên phản quốc, nếu để phụ hoàng biết thì không hay đâu!
- Cảm ơn anh hai nhắc nhở! Chỉ có điều, nếu Thái úy không phản quốc, vậy người huynh vừa nhắc tới là ai vậy?
- Người ta nói đến chính là...
Minh Vương nói chưa hết câu, Hạo đã cắt ngang:
- Em cũng nhắc nhở anh "Nói có sách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoang-de/2843121/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.