Một cơn mưa bất chợt đến. Gió làm đung đưa khiến những cánh hoa bay giữa không trung.
Một cánh hoa đậu trên vai áo, Hạo nhặt lên, ngắm nghía rồi bất chợt thở dài, giọng trầm hẳn xuống
- Một năm có bốn mùa, đẹp nhất là mùa xuân. Thật không ngờ...
Vế sau Hạo không nói nhưng ai cũng hiểu. Bãi soi dưới sông xanh mướt một màu, hôm nay Hạo mới được nhìn rõ. Chỉ tay về phía bãi soi, Hạo hỏi:
- Bãi soi đó có đảm bảo đủ an toàn không?
Lão Hoàng gật đầu trả lời:
- Hoàng tử yên tâm, bãi soi đó vốn là nơi giấu lương thời trước của tiền nhân.
- Nếu vậy thì ta cũng yên tâm rồi. Có lấy được thông tin gì có giá trị từ miệng bọn chúng không?
Lão Hoàng đưa mắt nhìn Kiến Huy, vị tiểu tướng này hiểu ý cha vội nhanh miệng nói:
- Bẩm hoàng tử, bọn cướp khai rằng chúng được một tên bịt mặt cho tiền để đi thủ tiêu người, nhưng phải nói là do Minh Vương phái chúng đi mời ngài.
- Vậy sao? - Hạo nhăn mặt hỏi - Ta còn tưởng có thể tìm được bằng chứng buộc tội Minh Vương chứ. Xem ra bọn chúng đã dự liệu được tình huống này rồi.
Lão Đào quay đầu thấy chim bồ câu đang đậu trên một cành cây gần đó, chân còn buộc ống thư, liền bắt lấy thư. Vừa đọc, hai mắt lão Đào đã mở to hơn bình thường, lão dụi mắt đọc lại để chắc mình không nhầm.
- Hoàng tử, có thư gửi về xác nhận thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoang-de/2843104/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.