Sau lưng thạch lâm là một đỉnh núi cao chót vót đâm thẳnglên trời, ba mặt khác của nó đều được phủ xanh bằng những rừng trúc, giữa nhữngcánh rừng đó được phân cách bằng một dải đất cằn cỗi hình vòng cung vô cùng rộnglớn, khác biệt nhau hoàn toàn.
Mi Lâm quỳ xuống chăm chú quan sát mặt đất hồi lâu, sau đó cầmmột mẩu đất nhìn như mẩu than cháy lên đưa ra trước mặt Mộ Dung Cảnh Hoà.
“Ngươi nhìn xem, đây là do đã từng bị đốt cháy… nhưng vì saocỏ lại không mọc được?” Nàng nghi hoặc, trải qua nhiều năm, trên những phần bịlửa thiêu rụi đáng nhẽ cỏ phải mọc rất um tùm mới đúng. Nghĩ đến đây, nàng bỗngnhiên như vừa cầm phải vật gì đó rất đáng sợ, vội vã ném chỗ đất đó đi, rồichùi tay lên quần áo. Khẽ liếc mắt, quả nhiên nhìn thấy trong đôi mắt Mộ Dung CảnhHoà đang che giấu một cơn cười nhạo.
Bĩu môi, nàng vứt phịch hắn ta lên một đám đất phủ đầy látrúc khô chẳng hề khách sáo, lúc quay người nghe thấy tiếng rên đau được đè nénxuống, khoé miệng nàng bất giác hơi nhếch lên, sau đó xé một đoạn dây từ quầnáo trên người, dùng răng quấn chặt quanh bắp cánh tay khi nãy cầm nắm đất, rồitiến nhanh về phía một con suối gần đó.
Con suối chảy ra từ trên núi, không đi qua Hoả Thiêu Tràng,nước suối trong vắt, hai bên bờ cây cối mọc um tùm, thỉnh thoảng còn có thểnhìn thấy vết chân của những loài động vật nhỏ.
Dùng một tay nhúng xuống nước rửa, dùng lá cỏ kỳ cọ, rồi nhấclên, phát hiện cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoa-xuan/2031597/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.