Người bên ngoài chỉ nói Hỏa Thiêu Tràng là một quỷ vực,không có dấu vết của con người, nhưng không biết rằng hàng năm vẫn luôn có nhữngngười không sợ chết đi vào nơi này, sau đó không bao giờ quay trở lại.
Đó là một ngày hè chói chang tháng Sáu, có ba người đến nhàThi Quỷ, bảo hắn đi tới Chung Sơn một chuyến. Đây là một chuyến làm ăn lớn, đưahai mươi người trở về Vân Lĩnh, tiền bạc nhận được chắc chắn không ít. Hắn cũngđã từng nghe nói về Hỏa Thiêu Tràng, một là cảm thấy nơi đó nguy hiểm, hai làviệc này khá kỳ quái nên không muốn nhận. Nhưng mụ vợ trong nhà vì chuyện nàymà làm ầm ĩ lên, khiến không ai được yên, thậm chí đuổi hắn và phụ mẫu gần đấtxa trời ra khỏi nhà, còn nói nếu không hoàn thành lần làm ăn này, bọn họ đừngnghĩ đến chuyện trở về. Hắn không còn cách nào đành phải nhận lời.
Nhưng không phải hắn chỉ đi có một mình, còn ba người nữacũng cùng lên núi, vì bọn họ không biết chắc rằng hai mươi người kia có còn sốnghay không.
Trước khi tiến vào Hỏa Thiêu Tràng, bọn họ đem theo lượng nướcvà thức ăn cho năm ngày, nghĩ rằng thế nào cũng đủ để họ đi lại trong đó vàivòng. Có những bài học của người đi trước, không ai dám chủ quan, từ lúc bắt đầutiến vào thạch lâm họ cũng để lại ký hiệu, ai ngờ dù như vậy vẫn bị lạc ở bêntrong. Khi đến nơi mà hai người Mi Lâm dừng lại ấy, cuối cùng bọn họ cũng tìmđược người cần tìm, nhưng không thể nào trở ra được nữa. Hai mươi người kia đãtrở thành hai mươi thi thể không toàn thây. Vì mặt đất âm u lạnh lẽo, ánh mặttrời không chiếu vào được, các thi thể vẫn chưa mục rữa, từ việc quan sát nhữngvết cào cấu cắn xé, có thể thấy được dấu vết của việc tàn sát lẫn nhau. Cảnh tượngấy là một cú sốc lớn đối với bốn người, hạt giống của sự sợ hãi và tuyệt vọngđã được gieo xuống từ giây phút ấy, vài ngày sau đó bắt đầu dần dần đâm chồi nảynở.
Đến ngày thứ ba, một người đã phát điên, rút con dao trongngười ra đâm loạn xạ về phía những người khác. Thi Quỷ chỉ biết một chút quyềncước vặt, hoàn toàn không thể so sánh được với những nhân sĩ võ lâm khác, vì thếkhi hai người còn lại dùng lực chấn áp người kia, hắn đã âm thầm trốn đi. Hắnbiết nếu ở cùng với họ, có thể chưa chết vì đói đã bị giết chết, vì thế sau khingười phát điên kia bình tĩnh trở lại, hắn cũng không quay về nữa. Lúc ba ngườikia đi tìm, hắn chui lủi trốn trong những tảng đá, ai ngờ được hắn lại đi đếnchỗ đó. Nhưng điều kỳ lạ đó là, hắn phát hiện ra khi mình đứng bên ngoài khu vựcấy, khoảng cách không phải là xa, có thể quan sát được nhất cử nhất động của bọnhọ, còn bọn họ lại hoàn toàn không hề cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Nhưng về sau cho dù hắn có đi thế nào, cũng không thể ra khỏicái nơi mà sau này hắn đã đến đây. Ba người kia chưa đợi đến lúc thực phẩm vànước cạn kiệt đã bị sự đáng sợ của những tảng đá và khung cảnh âm u xung quanhlàm cho phát điên.
Đợi sau khi bọn họ chết, hắn mới đi ra thu lượm số thức ănvà nước bọn họ để lại, rồi lại mất thêm rất nhiều thời gian nữa mới dựa vào nhữngký ức không rõ ràng lắm của mình để thoát ra khỏi được nơi đó. Tám năm vừa qua,hắn dùng cách thức trước đó, đi những con đường khác nhau không biết bao nhiêulần nhưng không thể nào thoát ra được khỏi đây. Trong thời gian đó có rất nhiềungười đến, hắn giống như đang xem một vở kịch, nhìn thấy bọn họ sử dụng đủ mọicách thức chết trước mắt mình, nhìn thấy bộ mặt thực sự được bộc lộ ra của bọnhọ khi đối diện với cái chết. Rất nhiều khi, vì những giọt máu quý giá, vào nhữnglúc mà bọn họ còn hấp hối, hắn cũng giúp đỡ một tay.
Cho dù Mi Lâm có gan dạ đến thế nào, sau khi nghe xong câuchuyện cũng bất giác nuốt nước bọt đánh ực, một cảm giác lờm lợm trào dângtrong cổ họng, cánh tay vô thức ôm chặt lấy Mộ Dung Cảnh Hòa đang dựa vào ngườimình.
Hắn ta không nói tám năm vừa rồi đã sống sót bằng cách nào,bọn họ cũng không muốn hỏi.
“Hắn chính là người kéo những xác chết.” Nàng nói, là đangtrần thuật, chứ không phải đang hỏi. E rằng chỉ có nghề đặc biệt ấy mới khiến hắnchịu được một áp lực tâm lí lớn đến như vậy, để sống sót được ở nơi âm u khôngánh mặt trời này tám năm liền mà không phát điên. Nàng cảm thấy nếu là mình thìđã sớm bỏ cuộc. Chỉ thắc mắc một điều, hắn tự nói rằng biết một chút võ công, tạisao lúc ra tay lại không hề có chương pháp gì.
Thi Quỷ cúi đầu, thừa nhận.
Mộ Dung Cảnh Hòa lại tỏ ra tốt hơn so với lúc đầu, sau khiThi Quỷ kể lại những gì mình đã trải qua, hắn dần bình tĩnh trở lại, lúc này thầnsắc ung dung, làm cho người khác không nhìn ra được đang nghĩ gì.
“Đêm qua ngươi không giết, là đợi đến khi bọn ta đã đói khátkhông còn cử động được nữa rồi mới đến lấy máu bọn ta đúng không?” Hắn lẳng lặngnói ra những suy nghĩ trong lòng Thi Quỷ. Dù sao dựa vào thể lực của hắn ta hômnay, hiển nhiên không thể giải quyết gọn gàng bọn họ trong khoảng thời gian ngắn,cho dù có thể thì trước lúc ấy, chỉ e máu trong người họ cũng đã chảy gần hết.Điều đó quả là một sự lãng phí khủng khiếp tại một nơi không hề có nguồn nướcnhư nơi này.
Thi Qủy loạt soạt thu mình lại một góc, trong đôi mắt ẩn dướimớ tóc có sự kinh ngạc và sợ hãi khi bị nhìn thấu, nhưng hắn không hề phủ nhận.
Mộ Dung Cảnh Hòa gật gật đầu, nói tiếp: “Ngươi đi ăn gì đi,sau đó đưa bọn ta đi xung quanh đây.”
Thi Quỷ len lén nhìn hắn một lúc, mãi cho tới khi chắc chắnkhông còn nộ khí nữa, mới bắt đầu từ từ đứng dậy.
“Hôm nay ta… ăn rồi.” Một ngày chỉ ăn một bữa, một bữa chỉăn đến gần no, cho dù như vậy nhưng rất nhiều khi hắn vẫn phải chịu đói.
Mộ Dung Cảnh Hòa đương nhiên không biết về chuyện ăn uống củahắn ta, nhưng thấy ngay cả lúc đứng lên cơ thể hắn ta cũng run run, nghĩ một hồi,ra ý cho Mi Lâm cởi những sợi dây trói quanh người hắn ta ra, sau đó nàng lại đỡhắn đi theo phía sau.
Thi Quỷ lúc đầu có chút ngạc nhiên, sau đó lộ ra thần sắc cảmkích, trong lúc đi thỉnh thoảng lại muốn giúp đỡ Mi Lâm dìu Mộ Dung Cảnh Hòa,nhưng đều bị hắn từ chối.
Có người dẫn đường, tốc độ hẳn nhiên sẽ nhanh hơn nhiều. Bọnhọ quay trở về cái nơi như bị quỷ chặn lại ấy, rồi lại men theo con đường ThiQuỷ chỉ đi ra, sau đó lại vòng lại nơi mà Thi Quỷ sống thêm hai lần nữa, cho đếnkhi Mi Lâm mệt rã rời mới dừng lại.
“Đây là một liên hoàn trận thiên nhiên.” Ngồi trên chiếc xekéo, im lặng một lúc, khóe miệng Mộ Dung Cảnh Hòa nhếch lên cười, trong đôi mắthiện lên một tâm trạng kỳ lạ trước giờ chưa từng thấy.
Hai người vốn dĩ không nói lời nào vì sự im lặng của hắn lúcnày nghe thấy vậy liền đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt chất chứa hi vọng quay vềphía hắn.
Mộ Dung Cảnh Hòa ra hiệu cho Mi Lâm cầm một cây gậy tới, MiLâm nhìn bốn phía xung quanh trống không chẳng hề nghĩ nhiều, đang định rút daora cắt lấy một đoạn trúc trên chiếc xe kéo thì một cây gậy tròn trắng toát đượcđưa đến trước mặt nàng. Khóe môi nàng khẽ méo đi, nhưng rất nhanh đã trở lạibình thường, cười cảm ơn, rồi cầm lấy khúc xương tay trắng hếu, vẽ một hìnhtrên mặt đất đen ngòm theo sự chỉ dẫn chỉ Mộ Dung Cảnh Hòa.
Thi Quỷ không bị ghét bỏ, trên mặt lập tức tỏ ra vui sướng.
Một trận đồ kỳ quái hợp thành từ những vòng tròn dần dần hiệnlên trên mặt đất, nếu nhìn qua nhìn thấy hỗn loạn không thành hình hài, nhưng nếuchú ý quan sát kỹ, có thể cảm nhận được trong đó ẩn chứa một quy luật nào đó.
“Đây là bố cục của những tảng đá ở nơi trước đây chúng ta bịnhốt lại.” Mộ Dung Cảnh Hòa giải thích đơn giản, sau đó bảo Mi Lâm bắt đầu từtrung điểm tiến về bên trái, lùi lại phía trên tảng thứ ba, ở giữa tảng thứ tưvà thứ năm đánh dấu sinh môn[1], còn bên ngoài sinh môn, là Tử môn[2]. “Cái chếtsinh ra từ sự sống, sự sống hỗ trợ cho cái chết, sinh tử lặp đi lặp lại, tuầnhoàn không có dấu vết, đây là một mê trận đơn giản.” Lúc trước đi nhiều lần nhưvậy nhưng không phát hiện ra, do sự việc đến quá bất ngờ, họ không hề nghĩ về vấnđề trận cục.
[1] Sinh môn: Cửa sống
[2] Tử môn: Cửa chết
“Có thể thoát ra?” Điều Mi Lâm quan tâm chỉ có vậy, còn vềcái gì mà tử với sinh kia, ở một nơi như thế này, trong một thời điểm như thếnày, quả thật chẳng hơi đâu mà đi xem xét.
Mộ Dung Cảnh Hòa gật đầu, trên mặt không hề tỏ ra chút phấnkhởi.
Khi hai người đứng tại cửa ra thạch lâm, nhìn cảnh rừng trúcrậm rạp xanh mướt dưới ánh mặt trời chiếu rọi, Mi Lâm cuối cùng cũng hiểu vìsao Mộ Dung Cảnh Hòa không tỏ ra vui mừng. Bọn họ vốn dĩ đã bước vào thạch lâmtừ nơi này, bây giờ chẳng qua là quay trở về mà thôi. Quả thật là sinh sinh tửtử, tử tử sinh sinh…
Trong ba người, vui mừng nhất chỉ có Thi Quỷ. Tròn tám nămkhông nhìn thấy ánh mặt trời, tuy mắt có chút không chịu nổi ánh sáng, nhưng nỗivui mừng toát lên từ thần thái cũng đủ để hai người cảm nhận được. Thứ cảm xúc ấyrất dễ truyền cho người khác, cộng với việc dù sao cũng đã thoát ra được khỏinơi u ám ấy, trong lòng hai người ít nhiều cũng cảm thấy khá hơn.
Con chim ưng trên đỉnh đầu đã không còn ở đó, chắc hẳn do mấtdấu vết của bọn họ, hoặc cũng có thể đám Mộ Dung Huyền Liệt biết được bọn họ tiếnvào trong thạch lâm, quyết định không đuổi theo nữa, vì thế đã triệu hồi trở về.
Ba người tiến vào rừng trúc, uống vài ngụm nước suối. Bốn phíatrúc mọc xanh mướt một màu, thoảng trong gió mà mùi cỏ thơm của hoa cúc dại vàcây tùng, còn có cả những loài hoa sơn dã bay dập dờn cùng vô số loài thực vật,ánh mặt trời như những cánh bướm đủ màu sắc xuyên qua cành lá chiếu rọi trên mặtđất, tất cả đều căng tràn nhựa sống và sự sinh sôi, so với sự u ám hôi thốitrong thạch lâm, quả thật giống như một nơi là thiên đường, một nơi là địa ngục.Đừng nói đến Thi Quỷ, ngay cả hai người Mộ Dung Cảnh Hòa cũng trào dâng tronglòng một cảm giác thì ra thế gian tươi đẹp đến nhường này.
Thi Quỷ có lẽ cũng biết trên người mình có mùi rất khó chịu,vì vậy lúc nào cũng đi cách bọn họ một đoạn rất xa, sau đó lúc không để ý đã chẳngthấy đâu nữa.
Hai người cũng không quan tâm lắm, biết rằng giữ lại hắn tacũng chẳng có tác dụng gì. Mi Lâm dùng mấy phiến lá lớn ghép lại với nhau, làmthành một chiếc gàu nước, múc vài ngụm cho Mộ Dung Cảnh Hòa uống, rồi rút khăntay ra nhúng xuống nước giúp hắn lau rửa chân tay, sau đó tự mình tắm rửa qualoa, cuối cùng mới xem xét tìm kiếm xung quanh thứ gì đó lấp đầy cái bụng trống.
Mộ Dung Cảnh Hòa nhất định đòi đi cùng nàng, mặc cho Mi Lâmchắc nịch hứa rằng sẽ không bỏ lại hắn cũng không có tác dụng. Mi Lâm bất lực,chỉ còn cách đem theo một “cục nợ” đi khắp nơi tìm kiếm thức ăn.
Một con thỏ hoang đang ngồi trong một đám cỏ cách đó khôngxa, nhìn thấy hai người đến, cũng không chạy đi, tiếp tục gặm cỏ, vừa len lénquan sát hành động của hai người, như cũng cảm thấy hai người đi lại khó khăn sẽchẳng đem đến mối nguy hiểm nào.
Mi Lâm cảm thấy bị xúc phạm, rút phăng ra con dao trong người,để nguyên cả vỏ phi tới. Nàng vốn dĩ chỉ muốn dọa con vật nhỏ ấy một chút, aingờ đâu ném trúng luôn đầu con thỏ. Chỉ kịp nhìn thấy nó bộp một tiếng đã lănquay ra, chân còn chưa kịp thu lại đã tắt thở một cách khó hiểu.
Mi Lâm suýt xoa một tiếng thích thú. Đến Mộ Dung Cảnh Hòacũng bất giác ngẩng đầu lên, ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía con vật nhỏ đen đủi.
Mi Lâm xách con thỏ đã chết béo múp míp lên, khẽ dìu Mộ DungCảnh Hòa bước về bên bờ suối, nhặt củi nhóm lửa, sau đó quỳ xuống xử lí sạch sẽcon vật.
Mộ Dung Cảnh Hòa ngửi thấy mùi máu tanh, lập tức cảm thấy bụngdạ cuộn trào, không chịu nổi nói: “Ta không ăn cái này.” Có một khoảng thờigian dài sau, hắn không thể nào ăn được những thứ có mùi tanh.
Tay Mi Lâm vẫn sục sạo trong bụng con thỏ, nghe thấy thế ngừnglại, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía hắn, sau đó như hiểu ra, phì một tiếng bậtcười.
“Bảo sao ngươi cứ nhất quyết đi theo, thì ra là sợ Thi Quỷquay trở lại ăn thịt.”
Mộ Dung Cảnh Hòa quay mặt đi không để ý đến Mi Lâm, nhưnghành động đó vô tình đã thừa nhận suy đoán của nàng. Mi Lâm bỗng không muốn cườinữa, nhanh thoăn thoắt xử lý con thỏ, dùng một đoạn trúc xuyên qua đặt ngangtrên ngọn lửa, sau đó tìm quanh đó vài khúc măng, bóc lớp vỏ ngoài đi, cứ như vậyxuyên vào đặt lên lửa nướng.
Măng mùa thu hẳn nhiên sẽ không thể so sánh được với măngmùa đông và mùa xuân, cứ nướng không mùi không vị như vậy cũng chẳng ngon nghẻgì, nhưng méo mó có hơn không.
Bản thân Mi Lâm cũng chẳng có tâm trí nào để ăn, nhưng bụngthì vẫn đói, nên chỉ cắn vài miếng măng, còn con thỏ nướng thơm phức vàng ngậykia không hề động đến một lần. Nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện Thi Quỷ chẳng biếtchui từ đâu ra.
Thi Quỷ từ đầu đến chân đều ướt như chuột lột, tuy vẫn làmái tóc dài ấy, nhưng đã sạch sẽ đi rất nhiều, có thể nhìn rõ sắc da trắng bêndưới, mùi hôi thối nồng nặc trên người cũng nhạt đi không ít. Thì ra hắn ta chạyxuống hạ lưu con suối để tắm rửa, quần áo cũng giặt luôn, còn mang về một đốngquả dại.
Mi Lâm chẳng hề khách khí, cầm lấy đống quả dại cho luôn vàomiệng ăn, còn không quên đút cho Mộ Dung Cảnh Hòa, chẳng hề quan tâm đến bộ mặtkhó chịu của hắn.
“Sao ngươi còn chưa đi?” Nàng hỏi.
Thi Quỷ đã rất lâu rồi không ăn những món nóng, chẳng sợ bỏng,cầm cả con thỏ mà gặm, khiến cho bộ râu khó khăn lắm mới sạch sẽ lại bóng nhẫylên vì mỡ. Nghe thấy câu hỏi của Mi Lâm, vừa ậm ừ, vừa cắn thêm mấy miếng nữa,ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu, ú ớ hỏi: “Đi đâu?”
Mi Lâm cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Hiểu nhiên là ngươi muốn đi đâuthì đi rồi.” Nàng nhớ hắn nói mình có gia đình, có bố mẹ và vợ. Xa nhà tám năm,lẽ nào hắn ta không hề mong sẽ được trở về sao?
Thi Quỷ ngẩn người ra, động tác ăn cũng dần dần dừng lại, cóchút bối rối: “Hai người chẳng phải đã bắt ta sao?”
Lần này thì không chỉ có Mi Lâm, đến Mộ Dung Cảnh Hòa cũngcó phần ngớ người, dù thế nào bọn họ cũng không thể tưởng tượng nổi trên thếgian lại có người thành thật chất phác đến vậy.
“Bọn ta vẫn muốn trở lại thạch lâm, ngươi cũng muốn đi theobọn ta vào đó sao?” Chưa đợi Mi Lâm lên tiếng, Mộ Dung Cảnh Hòa đã mỉm cười hỏi.Hắn không tin người đàn ông này có dũng khí quay trở lại nơi đó một lần nữa.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi nghe xong, khuôn mặttrắng trẻo của Thi Quỷ trở nên trắng bệch, bàn tay cầm con thỏ run lên bần bậtkhông thể dừng lại được.
“Mấy… mấy người vẫn còn… còn muốn quay lại đó?” Hắn ta lắp bắphỏi lại, không thể nào tin nổi.
Lòng Mi Lâm dậy lên một cơn rùng mình, nhưng không dám lêntiếng.
Mộ Dung Cảnh Hòa gật đầu, ánh mắt kiên định. Đương nhiên phảiquay trở lại, chưa nói đến chuyện hắn vẫn còn hi vọng thoát khỏi Chung Sơn từthạch lâm đó, hắn cũng muốn làm rõ cả chuyện liên quan đến Tàng Trung Vương nữa.
Sắc mặt Thi Quỷ thay đổi không ngừng, lúc sợ hãi, lúc ngẩnngơ, giống như một tờ giấy trắng, trong lòng đang nghĩ gì đều viết lên trên rõrành rành.
Mi Lâm bỗng cảm thấy con người này thực ra không hề đáng sợcho lắm, ngược lại còn trong sáng đến mức đáng yêu, đang định lên tiếng giảivây giúp hắn, đã lập tức bị Mộ Dung Cảnh Hòa lừ mắt ngăn lại. Chẳng biết hắnđang có âm mưu suy tính gì, nàng chỉ còn biết tạm thời nhẫn nhịn.
Một lúc sau, thấy Thi Quỷ cắn răng, khuôn mặt trắng bệch, giốngnhư ra một quyết định lấy đi mạng sống của hắn ta vậy, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn MộDung Cảnh Hòa: “Ta đương nhiên… cũng muốn… đi theo hai người…” Nói xong câunày, mắt hắn ta đỏ ngầu lên, cố che giấu đi những ngấn nước mắt đang chực tràora.
Nhìn bộ dạng của hắn ta, Mi Lâm bỗng cảm thấy xót ruột, bấtchợt nhớ lại nơi nàng ở trước đây. Nếu như là nàng, có đánh chết nàng cũngkhông bao giờ quay lại nơi đó một lần nữa.
Mộ Dung Cảnh Hòa khẽ mỉm cười, dường như rất hài lòng về câutrả lời này.
Cuối cùng, Mộ Dung Cảnh Hòa không để cho Thi Quỷ cùng bọn họtiến vào thạch lâm, mà đưa cho hắn ta miếng ngọc đeo trên người cùng với một khẩudụ trở về Kinh Bắc vương phủ ở Chiêu Kinh đưa cho Thanh Yến và ở lại nơi đó chờhắn.
Hắn nói mình bỗng nhiên nhớ hai mỹ nhân ở Kinh Bắc, lệnh choThanh yến đón hai người đó về Chiêu Kinh.
Thấy hắn không nhắc đến tình hình hiện tại của mình, cũngkhông nói có thể sẽ ra khỏi núi từ đâu, Mi Lâm chẳng hề ngăn lại, chỉ cảm thấykỳ lạ, không hiểu là con người này thực sự háo sắc hay diễn kịch quá quen rồi,đã biến thành thế này vẫn không thể nào quên được những người con gái kia.
Mộ Dung Cảnh Hòa nhắc đi nhắc lại hai chuyện, một là ra khỏinúi nếu gặp quan binh không được phép đưa miếng ngọc ra, hai là nếu không gặpThanh Yến không được phép tiết lộ những lời của hắn khi nãy.
Sau đó, khi đã ăn no nê, Thi Quỷ mặc nguyên bộ quần áo ráchrưới, chỉnh đốn lại mớ tóc rối bù, trong lòng vô cùng kinh ngạc và kính trọng vềthân phận của Mộ Dung Cảnh Hòa, rời đi.
“Ngươi không sợ hắn ta cầm miếng ngọc rồi trốn mất sao?” MiLâm vừa chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho lần vào thạch lâm thứ hai vừa hỏi.Thi Quỷ đi xong, Mộ Dung Cảnh Hòa cũng không nhất quyết muốn ở bên nàng như trướcnữa.
“Hắn có thể trốn đi đâu?” Cho dù có trốn đi đâu, chỉ cần giơmiếng ngọc của hắn ra, liệu còn có thể sống nổi không? Con đường sống duy nhấtđó là ngoan ngoãn đến Chiêu Kinh, sau đó ngoan ngoãn ở lại đó dưới sự giám sátcủa Thanh Yến, chờ đến khi hắn trở về một cách an toàn.
Mộ Dung Cảnh Hòa uể oải đáp lại một câu. Hắn nằm trên mặt đất,ánh mắt hướng về phía một đóa hoa dại nhỏ màu xanh phía xa xa, cuống hoa nhỏ gầyđỡ lấy những cánh hoa mềm mại, khẽ rung rinh trong gió. Cánh hoa giống như mộtloại sứ mỏng, mong manh như có thể nhìn xuyên qua, cảm giác như chỉ cần khẽ chạmlà sẽ vụn vỡ. Dường như chạm đến một miền kí ức nào đấy, ánh mắt hắn bỗng trởnên mơ màng xa xăm.
Mi Lâm liếc nhìn, bỗng nhiên cảm thấy ở trong núi lâu như vậy,nét tửu sắc hư phù trên khuôn mặt con người này hình như phần lớn đã tan biến,chỉ còn lại một khuôn mặt xanh gầy nhợt nhạt, nhìn đã thuận mắt hơn nhiều. Nàngđương nhiên không cho rằng vẻ thuận mắt ấy được sinh ra do lòng mình thay đổi.
Suy xét một hồi, Mi Lâm cũng hiểu ra vì sao Một Dung CảnhHòa lại có suy nghĩ như vậy. Từ những chuyện trước đây có thể thấy rằng, Thi Quỷthực ra là một anh hùng chất phác có phần ngốc nghếch, đến nơi đối với mình làmột cơn ác mộng cũng tình nguyện lấy hết can đảm cùng bọn họ quay trở lại, chắcchắn sẽ không qua cầu rút ván. Mộ Dung Cảnh Hòa chắc chắn đã dựa vào điểm đó mớiđể cho hắn ta chuyển lời giúp, làm như vậy không những khiến cho đám người MộDung Huyền Liệt biết rằng hắn vẫn còn sống, không thể không có sự đề phòng, lạicòn có thể thoát khỏi một người làm hắn cực kỳ không muốn ở bên. Đúng là nhất cửlưỡng thiện.
“Quả là tính toán.” Nàng lẩm bẩm một câu, không nói gì thêm.Kể từ lần đầu gặp, con người này đã biết cách lợi dụng tất cả những thứ hắn tacó thể lợi dụng được, nàng sớm đã quen với điều đó.
Do có kinh nghiệm từ trước, việc chuẩn bị cho lần thứ haivào thạch lâm rất kỹ lưỡng, không chỉ bỏ thời gian làm thêm một chiếc ghế trúcđơn giản, nàng còn làm thêm vài bó đuốc tẩm nhựa tùng. Về thức ăn, ngoài hoa quảdại còn cả những loại thảo dược và nhiều đồ ăn khác đã được nướng kỹ, nhưngkhông hề có bất cứ loại thịt nào. Thực ra, không chỉ có Mộ Dung Cảnh Hòa, trongđáy lòng Mi Lâm ít nhiều cũng có chút ghê sợ những loại thức ăn có vị tanh.
Theo như Mộ Dung Cảnh Hòa nói, hắn ta cũng “có chút hiểu biết”về kỳ môn độn giáp cũng như các loại trận pháp khác, vì thế những chuyến đi sauvào trong thạch lâm của hai người tuy không thể nói là hoàn toàn thuận buồmxuôi gió nhưng cũng không đến mức bị nhốt lại như lần trước. Hắn nói đây là mộtthạch trận thiên nhiên, không thể tùy ý thay đổi cơ quan giống như những trận đồdo con người bày ra, nếu thật đây là cơ quan nhân tạo, hắn cũng không có cáchnào thoát ra được. Tất nhiên, một nơi như thế này nếu như muốn nhốt Tàng TrungVương đương nhiên là điều không thể.
Lời vừa nói dứt, bỗng nghe thấy tiếng gỗ mục gãy, dưới chânMi Lâm phút chốc cảm thấy hẫng hụt, cứ thế trượt xuống dưới, Mộ Dung Cảnh Hòađang được nàng dìu bên cạnh đương nhiên cũng không thể tránh nổi việc tương tự.Trong quá trình rơi, chiếc xe kéo mắc kẹt, bị chặn lại, ngừng rơi trong giâylát. Nhưng những đoạn gỗ mục không thể chống đỡ nổi trọng lượng của hai ngườivà một chiếc xe, gãy thành từng mảnh, cuối cùng cả chiếc xe kéo cũng trượt xuốngluôn cùng.
Bỗng nhiên mọc đâu ra một cái hang không quá lớn, trong quátrình rơi xuống cũng không bị va đập mạnh, khi rơi xuống đáy hang hai người khônghề bị thương, nhưng chiếc xe kéo cùng những thứ đồ trong đó lại rơi trúng thànhmột mớ hỗn độn, khó khăn lắm mới thoát ra được.
Mi Lâm thầm chửi một câu, hất tung những thứ trên người rabò dậy, rút chiếc dụng cụ đánh lửa mang theo người, lọ mọ nhìn qua một lượt,phát hiện ra đất trong hang không có màu đen, lúc này mới yên tâm tìm bó đuốc đốtlửa lên, sau đó cắm vào chỗ cách đó một đoạn.
Tháo chiếc dây quấn quanh eo, đẩy chiếc xe kéo ra, khuôn mặtnhợt nhạt không chút khí sắc của Mộ Dung Cảnh Hòa hiện lên trước mắt nàng.
Mắt nhắm chặt, ngực không chút nhấp nhô…
Mi Lâm hoảng hốt hất những thứ đồ đè trên người hắn ra, cẩnthận đỡ phần thân trên của hắn lên, đặt tay lên mũi xem xét, lúc này mới khẽ thởphào. Sau đó lại bấm huyệt nhân trung, cho uống nước, mãi một lúc lâu mới khiếnhắn tỉnh lại.
Thì ra Mi Lâm do bị đoạn dây kéo xe quấn quanh người thành mộtmớ nên Mộ Dung Cảnh Hòa đã tiếp đất trước, nàng cùng với chiếc xe và những vậtdụng khác tiếp đất sau, rơi trúng lên người hắn, không khiến hắn suýt tắc thở mớilà lạ.
Đáy hang cách mặt đất một khoảng bằng chiều cao của hai người,miệng nhỏ nhưng bên dưới rộng, phía trên còn có thể nhìn thấy một tấm bảng gỗchắn lấy cửa hang, rõ ràng là dùng để hại người. Dựa vào tình hình hiện tại củahai người, nếu muốn trèo lên quả đúng là việc không tưởng.
Mi Lâm cầm bó đuốc đi một vòng quanh đáy hang, có thể nhìnthấy trên mặt đất những mẩu binh khí đã gãy vụn, trong góc hang còn phát hiệnthêm ba bộ hài cốt, một bộ rúm ró thành một đống, một bộ nằm ngang cạnh váchhang, cơ thể uốn thành một tư thế quái dị, chỉ có một bộ ôm gối ngồi tựa vàovách, thân người duỗi thẳng, trên đầu gối đặt ngang một thanh nhạn linh đao. Từtư thế bộ xương có thể nhận biết, người này lúc còn sống chắc chắn là một ngườirất cao lớn. Điểm chung duy nhất giữa ba bộ xương đó là màu sắc đều đen kít nhưmực, vô cùng quái dị.
“Khục khục… đỡ ta qua đó.” Mộ Dung Cảnh Hòa rõ ràng cũng đãnhìn thấy, cố nén cơn đau ở ngực do bị đè lên, nói.
Mi Lâm cắm bó đuốc xuống bên cạnh bộ xương, rồi mới quay lạiđỡ hắn.
Đến gần, Mộ Dung Cảnh Hòa chỉ im lặng dùng mắt xem xét, chặný đồ tìm kiếm thứ gì đó trên bộ xương của Mi Lâm lại. Một lúc sau, hắn hất cằmvề phía bộ xương đang ngồi kia, nói: “Trên mặt đất có chữ, nàng xem xem.”
Mi Lâm do dự nhìn qua, không phát hiện ra điều gì khác thường,nhưng hắn vẫn cương quyết, bất đắc dĩ đành đặt hắn lên chiếc ghế trúc, sau đóbò thoăn thoắt trên bề mặt đáy hang.
Mặt đáy hang là lớp đất xám, hiển nhiên đó là một lớp trầmtích từ hàng trăm năm trước, giống như trên người những bộ xương khô kia. MiLâm bò vài bước, quả thật nhìn thấy những vết khắc để lại trên mặt đất, tinh thầnbỗng nhiên dâng cao, động tác nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Chẳng bao lâu sau, bốnchữ được khắc trên mặt đất hiện ra trước mắt nàng. Những chữ ấy không quá lớn,nhưng được khắc rất có lực, rõ mồn một trên nền, có cảm giác như người khắc đãdồn tất cả sự uất hận trong lòng vào đó vậy.
Mi Lâm không sao hiểu nổi ý nghĩa của những chữ ấy, nhưng cóthể cảm nhận được nỗi căm hận mà chúng toát ra. Nàng đứng thẳng dậy, quay đầu lạiphía người đàn ông đang nhìn chằm chặp mặt đất. Không cách quá xa, hắn hẳnnhiên có thể nhìn thấy những chữ ấy.
Mộ Dung Cảnh Hòa bỗng trở nên im lìm. Rất lâu sau, nói vớinàng: “Nàng khấu đầu vài cái trước ông ấy đi.”
Mi Lâm ngớ người, “Tại sao?”
Mộ Dung Cảnh Hòa mỉm cười, sau đó rất nhanh chóng trở về giọnglạnh lùng: “Ông ấy là chiến thần, nàng khấu đầu trước ông ấy, biết đâu ông ấycó thể phù hộ cho chúng ta an toàn thoát khỏi đây.”
Những lời ấy làm cho Mi Lâm vừa tức vừa buồn cười, đặc biệthắn còn dùng một ngữ khí nghiêm túc như vậy để nói, nàng không nhịn được liềnphản pháo: “Thân phận ngươi cao quý, ngươi khấu đầu chắc chắn sẽ có tác dụnghơn ta…” Lời chưa nói hết đã lập tức thấy ánh mắt hắn ngơ ngẩn nhìn nàng, liềnbất giác khựng lại.
“Nàng cảm thấy ta có thể… khục khục…” Rõ ràng là một bộ dạngốm yếu bệnh tật, nhưng cái thần thái ấy cũng đủ khiến người khác tức mà chết.
Mi Lâm trừng mắt nhìn lại hắn ta, đứng lên, phủi lớp bụitrên người, nói: “Nếu ông ta có thể phù hộ cho chúng ta thoát được, sao còn bịnhốt lại trong này?” Nói xong, nàng tiếp tục tìm xem có cách nào để trèo ra khỏihang không.
“Thế nàng thay ta khấu đầu, ta nợ nàng một lần.” Mộ Dung CảnhHòa bỗng nhiên thỏa hiệp.
Đây là lần thỏa hiệp đầu tiên kể từ khi gặp nhau, làm cho MiLâm hết sức bất ngờ. Nàng gần như muốn ra xoa thử đầu hắn xem có phải khi nãy bịngã nên ảnh hưởng đến não không.
“Ngươi nghiêm túc chứ?” Nàng không nhịn nổi, nghi hoặc hỏi.
Mi Lâm nghĩ ngợi, cảm thấy đây quả là một sự trao đổi khôngtồi, tuy trước mắt hắn ta không thể đem lại mối nguy hiểm nào, nhưng ai biết đượcsau này sẽ xảy ra chuyện gì, nàng không cầu danh lợi, chỉ cầu có thể bình an làtốt rồi.
Nghĩ đến đây, nàng chấp nhận lời đề nghị, quỳ xuống trướcthi thể kia, khấu đầu liền ba cái. Không bắt hắn phải đảm bảo, cũng không bắtđưa vật làm chứng gì, chỉ vì nếu như hắn ta muốn trở mặt, những thứ nắm trongtay đó chẳng qua chỉ là một tấm bùa đòi mạng. Nàng đánh cược với vận may.
Khi đứng dậy, nàng liếc về phía người đàn ông đang nằmnghiêng kia, nhìn thấy sự phức tạp cực độ trong mắt hắn, chẳng biết là lại bayđến miền ký ức nào rồi.
“Sẽ có một ngày nàng không hối hận vì cái khấu đầu đó.” Cảmnhận được ánh mắt của nàng, hắn quay trở lại thực tại, từ tốn nói.
“Thế thì tốt quá.” Mi Lâm lẩm bẩm, chuẩn bị bắt đầu tìm đườngthoát, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, dừng lại nói: “Có cần ta giúp ngươi antáng ông ấy không?” Nàng nhận định người đó có quan hệ rất sâu sắc với hắn, nếukhông dựa vào thân phận và ngạo khí kia, sao có thể chịu cầu xin người khácthay mình khấu đầu. Nhưng giúp được thì giúp cho trót, ít nhất cũng làm cho hắnghi nhớ món nợ này với mình sâu thêm một chút.
Ai ngờ Mộ Dung Cảnh Hòa chẳng hề nhận tấm lòng ấy, lạnh lùngnói: “Không cần nhiều chuyện.”
Mi Lâm cụt hứng, cầm bó đuốc lên tự mình đi tìm đường ra.
“Màu sắc góc tường đối diện có dấu vết mờ mờ.” Nàng khôngnói gì, bỗng nhiên Mộ Dung Cảnh Hòa lại lên tiếng.
Mi Lâm chưa đi được xa, nghe thấy thế liền quay đầu lại,nhìn theo hắn, trong ánh lửa bập bùng của bó đuốc, chỗ đó quả thực có phầnkhông giống so với những phần khác của vách hang. Do nằm ở vị trí khá thấp, lúctrước nàng không hề chú ý tới.
Tim bỗng đập nhanh hơn, nàng bất giác hít sâu một hơi, rồi mớibước nhanh tới.
Đó là một tảng đá, cao bằng nửa người, bốn mặt đều là bùn đất,chẳng trách màu sắc không giống. Sau khi tới gần, Mi Lâm dùng tay xoa lên, rồicó chút thất vọng, nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc, dùng con dao gõ gõ lên vàicái, chẳng ngờ có âm thanh vọng lại, cho thấy bên trong rỗng. Nỗi thất vọng vừadâng lên đã lập tức biến mất không dấu vết, nàng bắt đầu dùng tay đẩy, nhưngdùng hết sức mà tảng đá ấy vẫn không hề suy suyển.
Mi Lâm bực bội đấm lên tảng đá một quyền, kết quả người bịđau là chính mình. Vào đúng khi nàng đang tức tối bừng bừng, Mộ Dung Cảnh Hòa mộtlần nữa lên tiếng.
“Dốt quá đi mất, không biết dùng dao sao?” Con dao đó của hắncắt sắt như cắt bùn, hắn không tin là nàng không biết điều đó. Nếu không khi đốichiến với Thi Quỷ, nàng đã không đổi động tác xuất chiêu như vậy. Nàng biết rằngnếu chiêu đó xuất ra, Thi Quỷ nhất định sẽ chết không toàn thây. Mềm lòng, đóchính là nhược điểm của người con gái này.
“Chẳng phải vì sợ làm hỏng con dao của ngươi sao.” Mi Lâm lẩmbẩm trong lòng, nhưng vì nóng lòng muốn biết phía sau tảng đá kia là gì nênkhông còn tâm trí đấu khẩu với hắn, chỉ lẳng lặng vung dao lên, cho thử vào phầnkẽ giao nhau giữa tảng đá và lớp đất bùn.
Phần lưỡi dao dài khoảng một tấc, vẫn chưa ngập lút cán đãcó cảm giác trống rỗng bên trong, lòng nàng một lần nữa trở nên hứng khởi.
Từ từ khẽ lách lưỡi dao men theo mép tảng đá, có bụi đá rơixuống, lưỡi dao không gặp phải vật chặn nào, quét một vòng rất dễ dàng, dùngtay đẩy lên tảng đá, bỗng nghe thấy một âm thanh phát ra, bụi bắn tung tóe, phủđầy lên mặt và tóc nàng.
Nàng cũng chẳng buồn tránh, vừa vung tay xua lớp bụi đi vừaho khù khụ ngó vào bên trong nhìn.
Một thông đạo tối hun hút hiện ra trước mắt, vì ánh sángkhông chiếu tới được, hoàn toàn không biết nơi đó sâu bao nhiêu. Nàng nghiêngngười cầm lấy bó đuốc bên cạnh chiếc vào trong, cũng chỉ chiếu được một đoạnkhông xa lắm, tuy nhiên cũng đủ nhìn thấy bên dưới tảng đá vừa đổ xuống đó lànhững viên gạch xếp vuông vức, có vài viên bị tảng đá đè lên vỡ vụn.
Nhìn thấy thứ rõ ràng là do con người tạo nên kia, Mi Lâm ngẩnra một lúc lâu, mãi đến khi Mộ Dung Cảnh Hòa phía sau nàng tò mò lên tiếng hỏi,nàng mới trở về thực tại. Ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía hắn, nói: “Ngươi nói đâylà thạch trận thiên nhiên, bên dưới tại sao lại có một thông đạo như thế này?”
Mộ Dung Cảnh Hòa hẳn nhiên không nhìn thấy, nhưng cũng nghera nét kỳ quái trong lời nàng, nghĩ ngợi rồi nói: “Nàng châm một bó đuốc khácném vào bên trong.”
Mi Lâm định thần lại, làm theo những gì hắn nói. Trừ lúc vừarơi xuống trở nên hơi tàn một chút, bó đuốc được ném vào trong phần sau củathông đạo vẫn tỏa sáng bình thường, không có dấu hiện gì sẽ bị dập tắt. Rất rõràng không khí bên trong vẫn được lưu thông.
Chẳng ai biết chỗ đó sâu ra sao, Mi Lâm không muốn lãng phí,liền bò vào trong cầm bó đuốc ấy ra tắt đi, tiện thể đốt luôn mấy đám mạng nhện,chỉ giữ lại một bó còn cháy. Sau đó quay trở lại ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung CảnhHòa, nói cho hắn nghe những gì vừa thấy bên trong.
Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn bộ dạng lấm lem của nàng liền bật cười,khi nàng nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc, hắn vội đáp: “Chắc là có người saunày đào mà thành, có lẽ không liên quan gì đến những tảng đá bên trên.” Tuy nóinhư vậy, nhưng lần này hắn không có vẻ chắc chắn cho lắm.
Thạch lâm là do người tạo nên. Trong đầu hai người cùng lúcxuất hiện ý nghĩ ấy, nhưng ngay sau đó liền dập tắt đi. Lý do của Mộ Dung CảnhHòa là do hắn không hề nhớ ra có sử sách nào ghi chép lại một công trình vĩ đạinhư thế, về phần Mi Lâm còn đang mải bực bội vì cái thông đạo chỉ đủ cho mộtngười chui qua ấy. Nàng không thể hiểu nổi ai lại đi tạo ra một thông lộ vuôngvức thế này, nhưng lại không để cho người đi đứng đàng hoàng mà vào được. Điềukhiến nàng bực bội hơn đó là với độ rộng của chiếc thông đạo, chiếc xe kéokhông thể nào lọt qua. Cũng có nghĩa là, đoạn đường sau này, nàng không nhữngphải đỡ Mộ Dung Cảnh Hòa, phải mang trên mình đồ ăn thức uống, mà còn phải cầmcả những bó đuốc.
Rất hiển nhiên, đối với bất kỳ ai, đây đều là một nhiệm vụ cựckỳ gian khổ. Điều Mi Lâm cảm thấy may mắn đó là vài ngày nay, vết thương củanàng đã bắt đầu liền lại, nếu không chỉ có đỡ Mộ Dung Cảnh Hòa thôi cũng đã đủchết, đừng nói đến việc đem theo những thứ khác.
Mà cho dù vết thương có hoàn toàn lành lặn, đỡ Mộ Dung CảnhHòa đi cũng đã là một chuyện mệt mỏi lắm rồi.
“Một con đường thế này dùng để làm gì?” Mi Lâm bò xuống,nhìn bó đuốc cắm trên vách thông đạo phía xa xa, cảm giác như vĩnh viễn khôngthể nào tới nơi được.
Lúc đầu nàng định sửa cho chiếc xe kéo nhỏ đi một chút, aingờ vừa chạm dao vào, không cẩn thận đã cắt dây buộc thành mấy đoạn, chiếc xe bịmất khung, không thể sử dụng được nữa. Vì vậy tình hình hiện tại là, nàng cầmbó đuốc và những thứ khác ra đằng trước, tiện đường xua những mạng nhện và côntrùng cản đường đi, sau đó quay lại dìu Mộ Dung Cảnh Hòa, cứ lặp đi lặp lại nhưvậy.
Kinh mạch Mộ Dung Cảnh Hòa bị tổn thương, nhưng không dẫn đếncơ bắp bị teo đi, vì vậy cơ thể cao lớn của hắn cùng những bắp thịt rắn chắc quảthật vô cùng nặng nề. Đứng còn không sao, nhưng đây là bò, cho dù là cõng haychạy đều khó khăn. Mi Lâm gần như nhích từng chút từng chút một về phía trước,không chỉ nàng mệt đứt hơi, Mộ Dung Cảnh Hòa cũng chẳng khá hơn, chỉ có điều cảhai đều không kêu ca gì.
Nghe thấy nàng chỉ tự nhủ cứ không phải thực sự muốn biếtcâu trả lời, Mộ Dung Cảnh Hòa đang nằm trên lưng nàng cũng bất giác nhìn vềphía trước. Trong góc sâu nơi có ánh sáng, bóng tối vẫn lan tỏa, dường như mãimãi không thấy được điểm cuối. Không gian thấp hẹp, bóng tối không có điểm dừng,khiến họ cảm thấy có một sự đè nén cực lớn, nếu như không phải hắn, nếu nhưkhông phải nàng, hoặc nếu như trong hai người họ chỉ còn lại một, rơi vào nơinhư thế này, chỉ e rằng chẳng bao lâu sau sẽ phát điên.
Một cảm giác khó tả trào dâng trong lòng, hắn bỗng nhiên cúiđầu, ghé đến bên tai Mi Lâm, hôn lên má nàng, sau đó cứ thế tựa vào nàng, khôngcử động thêm nữa.
Mi Lâm ngớ người ra, mặt ửng đỏ. Cắn răng, nàng sốc ngườilên, tiếp tục bò về phía trước. Có thể do dùng lực hơi mạnh, cũng có thể do chiếchôn bất ngờ, trái tim nàng bỗng nhiên đập rộn ràng.
Mộ Dung Cảnh Hòa không tiếp tục tròng ghẹo vành tai đỏ ửng củanàng, nàng cũng không tức tối về hành động ấy của hắn. Ở một nơi như thế này,trong một không gian chật hẹp đến mức dù nhìn về phía trước hay phía sau đềuhun hút không thấy điểm cuối, hai người họ lần đầu tiên cảm nhận được việc phảinương tựa vào nhau để sinh tồn. Ngoại trừ người kia, không còn ai khác nữa. Nhữngân oán tình thù xưa cũ, những con người, những điều đã từng quan trọng nhấttrong lòng đều bị thông đạo này ngăn cách thật xa vời, xa vời đến mức dường nhưlà chuyện của một thế giới hoàn toàn khác.
Không biết có phải giữa hai người xuất hiện một sự thươngyêu hoặc có thể là một cảm giác ấm áp gần gũi hay không, con đường phía trước bỗngnhiên chẳng còn khiến họ quá đỗi mệt mỏi, những câu đối thoại đứt quãng trongtiếng thở đứt quãng ấy đã trở thành một hồi ức chẳng thể nào quên đối với MiLâm rất nhiều năm sau này.
“Ờ… chiến thần chính là Tàng Trung Vương mà ngươi đã từng nhắcđến ấy hả?” Nàng hỏi, âm thanh vang dội lại trong thông đạo, vì thế những lời vềsau nàng nói nhỏ hơn một chút.
“Ừ.” Mộ Dung Cảnh Hòa trả lời, nhìn những giọt mồ hôi chảyqua chiếc nốt ruồi bên khóe mi nàng, hắn không kìm chế nổi đưa lưỡi liếm, cũnggiống như sự khao khát trước đây vậy.
Mặt Mi Lâm càng đỏ hơn, bất giác quay đi, ngượng ngùng nói:“Ngươi đừng cử động, nặng.” Thực ra nàng không nên ngượng ngùng, những việcthân mật hơn bọn họ đều đã từng làm, chẳng lý do gì vì một hành động nhỏ như vậymà xấu hổ đến thế.
Trái tim đập rộn ràng của nàng dường như xuyên qua phần tiếpgiáp giữa lưng và ngực hai người, truyền tới Mộ Dung Cảnh Hòa, hắn cảm giác giốngnhư có thứ gì đó muốn bứt phá khỏi lồng ngực, bất giác càng ép sát hơn vàonàng. Khi ấy hắn nghĩ, nếu như hắn có thể cử động, hắn nhất định sẽ ôm lấynàng, truyền cho nàng tất cả hơi ấm mà hắn có. Nhưng đó chỉ là chuyện của mộtgiây phút ấy, cũng chỉ là chuyện của một giây phút ấy mà thôi. Sau khi ra khỏicái hang kỳ quái ấy, hai người bọn họ đều không muốn nhắc về cảm giác khi đó,có thể đã quên rồi, cũng có thể chỉ là chôn vùi sâu trong đáy tim, không muốnnghĩ đến mà thôi.
“Ngươi là Hoàng tử, tại sao phải quỳ bái ông ấy?” Lắc lắc đầu,Mi Lâm định chuyển sự chú ý của mình khỏi hơi thở ấm nóng của hắn.
Mộ Dung Cảnh Hòa im lặng một hồi, không trực tiếp trả lờicâu hỏi ấy, chỉ nói ra những suy đoán của mình một cách có chọn lựa.
Khi Mộ Dung thị lật đổ sự thống trị của Hồ tộc, thạch lâmnày vẫn chưa là Hỏa Thiêu Tràng, có thể còn cây cỏ um tùm xanh tốt giống như nơikhác. Những người còn lại của Hồ tộc lẩn trốn trong này, Tàng Trung Vương đemngười vây bắt, trải qua nhiều gian nguy cuối cùng cũng vượt ra khỏi thạch lâmthành công, bắt gọn tất cả địch nhân. Nhưng chẳng ai ngờ được, trước khi TàngTrung Vương giành chiến thắng trong thạch lâm, cũng có thể là trong khi hai bêngiao tranh ác liệt, có người cho đốt những thứ kịch độc phía bên ngoài thạchlâm, biến toàn bộ thạch lâm thành một cái lò hun. Tàng Trung Vương cùng hai hộvệ của mình rơi xuống chiếc hang sâu do quân địch đào để trốn, nhưng cuối cùngdo khí độc đã ngấm vào cơ thể nên không thoát được.
Mộ Dung Cảnh Hòa nói đây của là những suy đoán của hắn,nhưng Mi Lâm biết đó gần như là sự thật. Nàng nghĩ hắn thậm chí còn biết người ởbên ngoài tung độc đó là ai, hoặc giả là do ai chỉ thị, cũng biết được kẻ can tặcmà Tàng Trung Vương nhắc đến đó là ai, nhưng hắn không nói, có thể là không muốnhoặc không thể nói, vì thế nàng cũng không hỏi thêm. Thực ra nàng cũng chẳngquan tâm. Cho dù là Mộ Dung thị hay Hồ tộc, hoặc cả Tàng Trung Vương, đối vớinàng đều quá xa vời.
Mi Lâm rất thích nghe hắn nói chuyện, chậm rãi từ tốn, nóixong một câu còn ngừng lại một lúc, giống như đang suy tính điều gì nên nói, điềugì không nên. Nàng phải thừa nhận rằng, khi hắn không mang ngữ khí ngả ngớn,không dùng cách nói châm chọc, mỉa mai hoặc cao ngạo để nói chuyện, quả thựckhiến người khác không sao có thể ghét được.
Nàng hỏi cơ thể hắn rốt cuộc bị làm sao, trước đây hắn khôngchịu nói, lúc này bỗng nhiên trả lời thành thực. Lúc đó nàng mới biết kinh mạchhắn bị đứt, bỗng nhiên không thể nào tiếp lời thêm, nàng nghĩ kinh mạch bị đứtcó lẽ còn khó chữa trị hơn cả độc tố trong người mình. Nàng nghĩ mình có lẽ sẽchăm sóc hắn suốt đời. Nếu đúng như vậy, thực ra cũng không có gì không tốt, chỉlà không biết cơ thể nàng có thể chịu đựng được lâu như vậy không. Nếu như mìnhkhông thể vượt qua, hắn sẽ ra sao? Nàng bắt đầu lo lắng.
“Nàng tên là gì?” Mộ Dung Cảnh Hòa bỗng nhiên muốn biết ngườicon gái đã cùng trải qua hoạn nạn bấy lâu nay, con người mồm mép lợi hại, nhưngcho dù gian khổ thế nào cũng không bỏ rơi hắn lại ấy tên là gì. Trước đây có thểđã có người nhắc đến với hắn, nhưng hắn chưa từng để ý.
Mi Lâm khẽ nhíu mày, có chút suy nghĩ rằng ở cạnh nhau lâunhư vậy rồi mà hắn không nhớ nổi tên của mình, nhưng rất nhanh sau đó đã mỉm cười.
“Mi Lâm.” Người không quan tâm đến nàng, biết hay không biếttên của nàng cũng chẳng có quan hệ gì. Nhưng nàng tình nguyện giới thiệu bảnthân mình với hắn trong một thời điểm như bây giờ. “Nhưng ta không thích MiLâm. Ta thích Xuân Hoa, hoa mùa xuân nở rộ phủ khắp núi rừng khi tháng Hai về.”Nàng nói.
“Mi Lâm…. Xuân Hoa…” Mộ Dung Cảnh Hòa nhắc lại hai tên ấy mộtlượt, sau đó cười lặp đi lặp lại mấy lần “Xuân Hoa”, rồi cắn vào tai Mi Lâm.
Cái cắn ấy khiến cho Mi Lâm vừa nhột vừa thoải mái, không nhịnđược bật cười, cười đến cả người mềm nhũn ra, bỏ cả trên mặt đất.
Vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng nói vài câu chẳng thành chủ đềgì, thông đạo vốn dĩ nghĩ rằng mãi mãi không thể tìm thấy lối ra, sau khi MiLâm hết lần này đến lần khác bò tới bò lui từng chút một, cuối cùng cũng đã kếtthúc. Sự bất ngờ ấy, thậm chí khiến nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút khôngquen.
Nàng quỳ ở đó, ngẩn ngơ nhìn một màu đen như hũ nút bênngoài thông đạo, cho dù có ngọn đuốc ở đó nhưng ngoại trừ những bậc thang đáphía dưới thông đạo, không nhìn thấy gì khác nữa.
Vẫn phải xuống dưới đó… sau này sẽ còn gặp phải những gì,nàng không dám nghĩ tới.
Nhìn bốn phía xung quanh một lượt, sau đó cắm ngọn đuốc vàovách đá cạnh huyệt khẩu, cuối cùng nàng mới quay trở lại. Nhưng khi bò được nửađường, bó đuốc đã có phần yếu dần ấy bỗng nhiên tắt phụt, bốn bề lập tức chìmvào bóng tối đen như mực.
Mi Lâm cứng người, nhưng không quay trở lại châm lửa lên, cứthế tiếp tục bò về phía Mộ Dung Cảnh Hòa. Khi chạm được tới cơ thể ấm nóng ấy,trái tim khẽ thắt lại của nàng mới giãn ra được phần nào.
“Ngọn đuốc tắt rồi à?” Mộ Dung Cảnh Hòa ngồi tựa vào váchđá, lên tiếng hỏi khi cảm nhận được tay nàng chạm vào mình. Vào giây phút ánhsáng hoàn toàn biến mất ấy, cảm giác bất an bao trùm lấy cơ thể. Biết chắc rằngnàng sẽ không bỏ lại mình mà rời đi, nhưng cái không gian tối mịt mù ấy khiến hắnkhông tránh khỏi có những suy nghĩ hỗn loạn.
Có lẽ do bóng tối khiến Mi Lâm có cảm giác mọi thứ đều kéodài, nàng thấy lần quay đi quay lại này mệt mỏi hơn so với những lần trước,nghe thấy câu hỏi của hắn mới cảm thấy yên tâm hơn, rồi chẳng vội đi ngay, tựangười vào vách đá nghỉ ngơi.
“Chắc là do gió thổi tắt mất.” Nàng thở phào, cảm giác mí mắtmuốn dính vào nhau.
“Thấy cửa ra rồi?” Mộ Dung Cảnh Hòa vừa nghe lời nàng nói,liền suy đoán ra tình hình phía trước. Nơi này là một thông đạo đầu cuối khôngtương thông, sao có thể có gió thổi vào được.
“Ừm… Bên ngoài có lẽ rất rộng… chẳng nhìn thấy… thứ gì cả…chỉ có một… chiếc cầu thang…” Có lẽ do thả lỏng người, Mi Lâm cảm thấy càng lúccàng buồn ngủ, mơ màng kể lại việc ra khỏi thông đạo.
Cảm nhận được cơn buồn ngủ của nàng, Mộ Dung Cảnh Hòanghiêng đầu, nhưng vì cách hai cầu vai nên không chạm tới được đầu nàng, đànhchỉ biết dùng tay buông thõng bên người túm lại chiếc váy đã rách bươm của nàngmà giật giật.
“Này, đừng có ngủ.” Nếu nàng ngủ, hắn sẽ cảm thấy như chỉcòn lại một mình, ở một nơi tối tăm thế này, chắc chắn sẽ vô cùng khó chịu.
Mi Lâm nhíu mày, cơ thể khẽ trượt xuống, đầu tựa lên vai hắn,mơ màng lẩm bẩm: “Để… ta… chợp mắt một lúc… một lúc thôi…”
Mộ Dung Cảnh Hòa do dự, rồi lại giật giật váy nàng, nói một cáchkhông tình nguyện lắm: “Vậy… vậy thì ôm lấy ta.” Chỉ có như vậy, mới có thể xuatan đi cảm giác sợ hãi khi bị bóng tối đè nén. Lúc trước khi cảm nhận được nàngquay lại, hắn đã có ý định ấy, nhưng vì sợ mất mặt nên không dám.
Mi Lâm đã cực kỳ buồn ngủ, nghe thấy vậy cảm thấy khó chịu,đưa luôn tay ra vòng qua eo, cơ thể gần như trượt vào trong lòng hắn, chẳng mấychốc đã thở rất đều đặn.
Cảm nhận được trọng lượng và hơi ấm của nàng, lòng Mộ Dung CảnhHòa lập tức trở nên yên tâm, cũng cảm thấy buồn ngủ, rồi chìm vào giấc ngủ hiếmhoi lúc nào chẳng hay.
Giấc ngủ ấy kéo dài bao lâu không ai biết, Mi Lâm tỉnh dậytrước, phát hiện mình đang đè lên người Mộ Dung Cảnh Hòa, hai người chẳng biếttrượt hẳn ra đất từ lúc nào, như vậy mà hắn không hề đánh thức nàng, quả là kỳlạ.
Nàng vừa cử động, Mộ Dung Cảnh Hòa cũng tỉnh lại, đã nghe thấyhắn mơ màng hỏi: “Bây giờ là lúc nào…”
Hỏi xong, đầu óc cũng tỉnh táo trở lại, nhìn trước mắt vẫnlà một màn đen, trong lòng bỗng trở nên bất an.
Mi Lâm đỡ hắn ngồi dậy, rút dụng cụ đánh lửa ra châm lên,nhìn quanh một lượt trong ánh lửa leo lắt, đợi cho đến khi ngọn lửa giống nhưcơ hội sinh tồn ấy len lỏi vào tận trong tim mới thổi tắt đi.
“Có lẽ bên ngoài trời đã sáng rồi.” Nàng nói, sau đó đỡ MộDung Cảnh Hòa đặt lên lưng, bắt đầu bò ra ngoài. Đầu gối và lòng bàn tay nàng từlâu đã bị trầy xước hết, lúc này lại một lần nữa tiếp xúc với mặt đất, lập tứcrỉ máu, nhói đến tận tim. Nàng bỗng cảm thấy hối hận vì đã dừng lại, nếu nhưnhân cơ hội lúc trước đau đến tê dại đi mà cố gắng bò ra ngoài đã chẳng phải chịuthêm một lần đau đớn này nữa. Nhưng điều càng khiến nàng mệt mỏi hơn, chính làkhông gian tối đen như hũ nút chẳng hề có dấu hiệu tan biến đi này.
Đừng nói nàng, đến Mộ Dung Cảnh Hòa được nàng cõng trênlưng, do đôi chân lúc nào cũng quét trên mặt đất, nên cũng đã bị xây xước từlâu, nhưng kinh mạch hắn vốn dĩ đã bị đứt, một chút đau đớn nhất thời này hắncũng chẳng cảm thấy quá bận tâm.
Sau một hồi chiến đấu, cuối cùng cũng ra được đến cửa thôngđạo, Mi Lâm châm cho bó đuốc sáng lên.
Bóng tối dày đặc như muốn nuốt chửng con người, có thể nhìnthấy ánh sáng một lần nữa, mặc dù chỉ là một đốm lửa nhỏ nhoi le lói, hai ngườivẫn cảm thấy như vừa được giải thoát.
Mi Lâm rút từ chiếc túi buộc cạnh áo ngoài ra một ống trúc,hai người thay nhau uống nước, rồi bắt đầu ăn những loại quả và thảo dược đã nướngchín. Không biết được thời gian, chỉ còn biết mệt quá thì nghỉ, đói quá thì ăn.
Mộ Dung Cảnh Hòa tựa vào vách núi, vừa khó khăn nhai củ khoaiđã cứng đơ vì lạnh, vừa chăm chú nhìn về phía những bậc đá trước mặt. Những bậcthang ấy giống như được đục ra từ vách núi, hẹp và dốc, nhưng chỉ hai ba bậcsau đã biến mất trong bóng tối. Bên dưới là thứ gì, hai bên có những gì, chẳngai có thể biết được.
Nơi này rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Lần đầu tiên, hắn bắtđầu nghi hoặc.
Nếu như là nơi ẩn náu của Hồ tộc lúc trước, ở cái năm binhmã loạn lạc ấy, bọn họ đến tháo mệnh còn chẳng kịp, lấy đâu ra thời gian để xâydựng một thông đạo không thực dụng cho lắm này? Hoặc giả, có lẽ nào nơi này đượcxây dựng lên trong thời kỳ thịnh vượng của tiền triều? Chỉ có điều thông đạo bịchắn lại một đầu, vừa không thể dùng vào việc chạy trốn, vừa không thể dùng vàoviệc do thám tình hình quân địch, quả thực là chẳng có tác dụng gì cả…
Mi Lâm thấy hắn nhíu mày, cứ nghĩ hắn bị nghẹn, vội vàng đưanước qua. Hắn không từ chối, uống liền hai ngụm rồi nói: “Nàng đốt thêm một bóđuốc nữa, xuống dưới xem xem, đừng đi quá xa.” Dừng lại một hồi, lại nói tiếp:“Cẩn thận đấy!”
Mi Lâm cũng đang có ý định đó, nếu như không xem xét kỹ lưỡngtình hình xung quanh, trong lòng sẽ cảm thấy không yên tâm.
Mi Lâm để lại cho Mộ Dung Cảnh Hòa một bó đuốc, tự mình cầmlấy một bó, đầu tiên là nhìn hai bên, phát hiện ra cầu thang đá chẳng qua rộnghơn thông đạo một chút, hai bên là những vách núi thẳng tắp, trên dưới đều tốiom, không nhìn rõ được gì. Nàng duỗi thẳng đôi chân đã gần như cứng đơ vì bòkhi nãy, rồi mới bắt đầu bước xuống dưới.
Điều nàng không ngờ tới đó là, đi chẳng bao lâu đã thấy đáy,bước trên mặt đất bằng phẳng, nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Cảnh Hòa, cười nói:“Ta tưởng cao thế nào, sợ hết hồn.”
Có tầm khoảng tám bậc thang, vì khá dốc nên có cảm giác rấtcao.
Mộ Dung Cảnh Hòa ngồi ở cửa thông đạo, cúi mắt nhìn khuôn mặttươi cười được bao bọc bởi ánh sáng của bó đuốc, dường như đang ngắm nhìn mộtđóa hoa xuân dù ở một đêm xuân giá rét vẫn bừng nở thật rực rỡ, trong lòng khẽthắt lại, rồi cũng bất giác khẽ mỉm cười.
Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười thuần khiết như vậy của hắn,Mi Lâm hơi ngẩn ra, cảm thấy có thứ gì đó thật ấm áp đang bao bọc lấy trái timvốn dĩ chẳng có nhiều hơi ấm của mình.
Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn Mi Lâm giơ bó đuốc bước về phía trước,những nơi đi qua có thể nhìn thấy con đường được lát gạch bằng phẳng, cùng vớiđầu chim, thân báo bằng đá quỳ hai bên đường, bó đuốc chiếu đến bên cạnh, ngoàinhững con thú đá ra chỉ là một màn tối đen như mực. Con đường ấy kéo dài vềphía trước, như dài mãi đến tận cuối chân trời.
Mi Lâm dừng lại một lúc tại chỗ, không tiến lên phía trước nữa,cắm ngọn đuốc vào miệng một con thú đá, rồi bước ngược trở lại.
Mộ Dung Cảnh Hòa thở phào nhẹ nhõm.
“Bên trên đều là đá, giống như… giống như thạch lâm phía bênngoài vậy, ta không dám đi tiếp.” Mi Lâm quay lại vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.
Lòng Mộ Dung Cảnh Hòa khẽ rung lên, nhưng không thể cử độngđược, nếu không hắn đã xem xét hết một lượt nơi này rồi.
Cầu thang đá tuy không cao, nhưng rất dốc, mà chân Mộ Dung CảnhHòa lại dài, Mi Lâm phải khổ sở lắm mới đưa hắn xuống nền đất bằng phẳng mộtcách an toàn, vừa chạm đất, hai người đã ngã sụp xuống, toàn thân mồ hôi vã ranhư tắm.
“Giống như lăng mộ vậy.” Đầu tựa trên bụng mềm mại của MiLâm, Mộ Dung Cảnh Hòa mắt nhắm hờ nhìn không gian u tối phía bên trên, chậm rãinói. Thần sắc dần trở nên nghiêm túc vì suy đoán ấy.
Chưa bàn đến lăng mộ này là của quân vương triều nào, chỉ cầnnhìn cách xây dựng đã biết bên trong nhất định cơ quan trùng trùng, nguy hiểmkhôn lường. Bọn họ có thể bình an đến được nơi này, có lẽ là đã quá đỗi may mắn.
Mi Lâm nghĩ ngợi, dùng tay đặt hắn ngay ngắn trên mặt đất, đứngdậy trở lại cửa thông đạo phía bên trên, cầm mấy chiếc túi và ngọn đuốc trên đóxuống, sau đó làm một việc khiến Mộ Dung Cảnh Hòa kinh ngạc không tin nổi. Nàngném ngọn đuốc lên trên cao, nhìn ngọn đuốc quay vòng trong không trung, rơi rangoài con đường đá rồi vội vàng chạy theo nhìn.
Thực ra nàng chỉ muốn nhìn xem bên trên là thứ gì, dưới chânlà thứ gì, cũng giống như cách mà Mộ Dung Cảnh Hòa không nói ra vậy. Nhưng MộDung Cảnh Hòa lại cảm thấy cách làm này của nàng quá bất cẩn, nhưng không khôngkịp ngăn lại. Vừa nghe bang một tiếng, một tràng lửa lao lên trên không, sau đólan sang hai bên trào dâng như nước biển khi thủy triều lên. Cho dù Mi Lâm đãtrốn kỹ, nhưng vẫn bị vài mảnh lửa vụn bắn lên tóc và lông mi.
Cô tập tễnh lùi về bên cạnh Mộ Dung Cảnh Hòa, vẫn còn chưa hếtsợ hãi nhìn một biển lửa trước mặt, chân tay rã rời.
Ánh lửa bập bùng, chiếu sáng khắp không gian xung quanh bọnhọ mang theo không khí ấm nóng.
Mộ Dung Cảnh Hòa vốn dĩ bị một phen khiếp vía, nhưng lập tứcbị phản ứng của nàng làm bật cười. Vừa cười vừa nheo mắt, đợi sau khi mắt đãquen dần với ánh sáng bất ngờ, mới bắt đầu từ từ quan sát không gian xungquanh.
Đây là một hang động cực lớn, từ những đám thạch nhũ trên đỉnhđầu có thể thấy là một hang động tự nhiên. Nhưng chỉ có trên đỉnh đầu mà thôi.Vì khi nằm xuống, ngoại trừ phía đỉnh đầu và hai đầu thông đạo, hắn không nhìnthấy những hướng khác có gì.
Một đầu thông đạo nối liền với thông đạo chật hẹp bọn họ đếnkhi nãy, một đầu là nơi vừa rồi Mi Lâm cắm bó đuốc. Nơi đó lúc trước hắn chỉ lờmờ nhìn thấy hai tảng đá màu trắng và một chiếc cầu thang, lúc này mới phát hiệnở đó không chỉ có hai tảng đá màu trắng mà được tạo thành từ những tảng đá dàyđặc, rất giống với thạch lâm phía bên trên. Điểm không giống duy nhất đó là, đáở nơi này chỉ cao bằng đầu người, một người có thể ôm được, giống như thu nhỏthạch lâm rồi đặt vào nơi này vậy.
Lẽ nào đúng là do con người tạo ra? Nghi hoặc của hắn ngàycàng sâu sắc, không hiểu được là ai lại muốn xây dựng một công trình vĩ đại nhưthế này ở đây, không biết là đồ sộ, phức tạp hơn lăng mộ các đời Đế vương Mộ Dungthị của hắn bao nhiêu lần, nhưng lại không nhìn thấy hình chạm long khắc phượng,hiển nhiên không phải lăng mộ của Hoàng đế. Nhưng nếu không phải Đế vương, tạisao có thể xây dựng một tòa lăng mộ như thế này?
Khi hắn đang tập trung suy nghĩ, Mi Lâm đã trở về với thực tế,ôm lấy eo hắn định tiến về phía thông đạo bên trên.
“Đi vào giữa.” Hắn nói gấp, ánh mắt dừng lại nơi đầu kia conđường đá. Ánh lửa chiếu rọi, khu thạch lâm trắng như tuyết đó giống như một conbang điểu giữa biển lửa, lạnh lùng nghiêm nghị, không chịu bất cứ một tác độngnào, chỉ phản chiếu lại ánh lửa bập bùng có màu hoa hồng đang chuyển động, đẹpđến mê hồn.
Mi Lâm tuy cảm thấy phía bên đó giống như một hòn đảo cô độc,chỉ sợ lên được không xuống được, nhưng suốt cuộc hành trình hắn chưa nhầm lẫnbao giờ, vì thế tuy trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng bị sức nóng từ đám lửakhiến cho không thể nghĩ ngợi thêm được gì, máy móc tiến vào giữa.
Do thân người cao hơn, trong lúc được dìu đi không có việcgì làm, Mộ Dung Cảnh Hòa cuối cùng cũng nhìn thấy phần bên ngoài nơi con đườngđá bọn họ đang đi có những gì.
Hai bên đều là biển lửa, sau đó cách một đoạn khá xa, lại làhai con đường đá phân biệt khác, chỉ có điều những bức tượng đá bên trên khônggiống nhau, nhưng cũng là những loại dị thú chưa bao giờ nhìn thấy. Phía ngoàihai con đường đá ấy, cách một đoạn bằng khoảng cách ở trên, lại là hai con đườngđá khác, căn cứ vào đó, có thể biết được phần bên kia của thạch lâm ở giữa cũngcó một con đường đá giống thế này. Và điểm cuối của mỗi con đường đều nối vào mộtthông đạo, cái cao cái thấp, cái bị cửa đá ngăn cách, cái lại được những quáithú bằng đá chặn lại.
Không khí nóng hầm hập phả tới từng luồng, đến yết hầu cũngnhư muốn bỏng rát, Mộ Dung Cảnh Hòa thu ánh mắt lại, nhìn những quái thú đầuchim bên cạnh, bất giác chẳng biết nên cười hay không.
“Khục… nàng ngốc quá!” Hắn than thở vẻ bất lực.
Mi Lâm đang sốt ruột ôm hắn tiến về phía trước, tuy rằng gọilà bước đi có vẻ hợp lí hơn, nhưng trong lòng nàng đang muốn chạy thật nhanh vềphía tiểu thạch lâm ở giữa, chỉ là “vật thể” đang phải ôm ở tay quá nặng, ảnhhưởng nghiêm trọng đến tốc độ của nàng. Nghe thấy lời hắn nói, nàng chẳng cảmthấy tức tối, chỉ thấy kì lạ: “Ta làm sao hả?”
Mộ Dung Cảnh Hòa lại thở dài, muốn đưa tay lên, nhưng chỉ cóthể muốn mà thôi, vì thế càng khổ sở.
“Thân những con thú hai bên này đều là những ngọn đèn, tạisao nàng làm một việc ngốc nghếch là đem những bó đuốc ném đi?” Tuy rằng có thểnhìn rõ hơn một chút thật, nhưng cũng chặn mất đường thoát của họ.
Trên thân những con thú có một đoạn thụt vào, để lộ ra tâmđèn, nhìn tư thế lửa cháy, có lẽ bên dưới chính là nơi cung cấp dầu.
Mi Lâm liếc nhanh sang, cũng chẳng biết nói gì, chân vẫnkhông dừng lại, trên trán và mặt đều đã nhễ nhại mồ hôi do sức nóng của lửa phảvào.
“Ném cũng đã ném rồi, bây giờ nói có tác dụng gì?” Nàng hơibực mình, lúc này mới biết, thì ra mình cũng có những lúc bất cẩn lỗ mãng.
Mộ Dung Cảnh Hòa phì cười một tiếng, lắc đầu, đang nghĩ xemnên nói gì tiếp, cơ thể bỗng khựng lại, rồi bị đặt xuống. Nhìn xung quanh, thìra đã đến nơi cần đến.
Điều khiến hắn bất ngờ đó là, giữa hai cột đá này dường nhưcó vật gì đó ngăn cách, nhiệt độ không còn cao như phía bên ngoài, nhưng cũngkhông lạnh như ở trong thông đạo lúc trước, vừa đủ ấm, rất thoải mái.
Đúng là một nơi kỳ quái. Trong đầu hai người cùng lúc xuấthiện ý nghĩ ấy, vừa tò mò, vừa kính nể. Trên con đường đá bắt đầu xuất hiện nhữnglàn khí trắng bốc lên, Mi Lâm đưa tay sờ thử, bất giác hít vào một hơi, lập tứcrụt tay lại, vội vã kéo Mộ Dung Cảnh Hòa lên trên vài bậc thang.
“Lần này thì nguy rồi, trước khi lửa cháy hết chúng ta khôngra khỏi đây được…” Nàng thấp giọng, trong thanh âm có một phần cảm giác tội lỗi.
Muốn đợi đến khi đám lửa lớn thế này tắt đi, chỉ sợ bọn họchưa bị nướng chín thì cũng ngột ngạt mà chết.
Mộ Dung Cảnh Hòa không bi quan như nàng, ánh mắt rời khỏiđám lửa đang cháy bùng bùng, nói: “Đỡ ta đứng dậy.” Ngửi mùi khói đốt không giốngnhư mùi gỗ, cũng chẳng phải mùi dầu hỏa, vậy thì thứ gì có thể tạo ra một ngọnlửa lớn thế này?
Đang nghĩ ngợi, người đã bị xách lên, Mi Lâm đứng trước mặtdùng lưng mình đỡ lấy hắn.
Dáng người Mộ Dung Cảnh Hòa cao, cằm vừa đủ đặt lên đầu MiLâm, từ góc độ này có thể quan sát rất rõ mọi thứ. Trước đây lúc nào cũng tựatrên vai nàng, quả thật là tội nghiệp.
“Nàng nhìn thông đạo bên trái xem.” Hắn nói với Mi Lâm,chính mình lại nhìn về hướng khác.
Mi Lâm nhìn về phía ấy, toàn thân bỗng nhiên nổi da gà. Chỉthấy một đám gì đó lố nhố san sát nhau bị khí nóng bao trùm lấy, hoặc do bị ánhlửa thu hút, bò ra khỏi thông đạo lớn ấy, bâu kín cả một vùng thạch đạo bêntrái, rất nhiều con bị rơi vào ngọn lửa, phát ra những âm thanh tanh tách. Nàngho một tiếng, quay ngoắt nhìn sang phía thông đạo đối diện, chắc chắn rằngkhông có thứ gì bò lên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Dung Cảnh Hòa lại bảo nàng nhìn sang bên phải. Thông đạobên phải chẳng có loài động vật kỳ quái nào, nhưng lại có lửa và cát đen thuiphun ra, như đang đối đầu với ngọn lửa phía ngoài.
“Xem ra vận may của chúng ta cũng không đến nỗi. Rơi vào mộtcon đường cụt nhưng không phải tử lộ.” Hắn cười nói, quay đầu nhìn về khu thạchlâm màu trắng thấp thoáng màu hồng, tự mình phán đoán xem bên trong có nguy hiểmgiống như những thông đạo kia không.
Đương nhiên, cho dù có nguy hiểm hay không, bọn họ cũng chỉcó thể tiến vào mà không thể lùi ra. Vì vậy, không nghĩ nhiều thêm, hắn lên tiếng:“Đi thôi.”
Mi Lâm từ từ lấy lại tinh thần, những bó đuốc kia hiển nhiênlà không cần nữa, vì thế nhẹ nhàng đi rất nhiều, một vai đỡ lấy chiếc túi đựngđồ còn vai kia đỡ lấy sức nặng của một người đàn ông, bắt đầu men theo cầuthang đá xuyên qua thạch lâm mà trèo lên.
Một lần nữa xuất hiện điều khiến bọn họ không ngờ tới, tiểuthạch lâm không mịt mù quanh co như thạch lâm phía bên ngoài, mà có những conđường rất rõ ràng uốn lượn bên trong. Hai người men theo con đường lát đá trắngchầm chậm bước đi, tuy rằng cũng có ngoằn ngoèo gấp khúc nhưng vẫn có thể chắcchắn được là đang tiến về phía trước.
Ở giữa cũng có những con đường rẽ ngang, nhưng Mộ Dung CảnhHòa vẫn có thể nắm bắt được đường chính, rất nhiều lần khi Mi Lâm nghĩ rằng bọnhọ đã đi vòng lại, đều lập tức nhìn ra con đường này dẫn đến một nơi hoàn toànkhác hẳn. Nàng khẽ quệt mồ hôi, nghĩ rằng may mà mình đã tin những lời hắn nói.
“Đây là một mê cục đơn giản, so với liên hoàn cục bên ngoàithì đơn giản hơn rất nhiều.” Mộ Dung Cảnh Hòa nói, mỉm cười, thần sắc lại khôngthoải mái hơn chút nào. “Nhưng phía ngoài mê cục là bát môn. Hưu, Sinh, Thương,Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai[3], bát môn này lành ít dữ nhiều, bước nhầm một bướclà không thể quay lại được nữa. Thật không biết người xây dựng một nơi như thếnày rốt cuộc muốn ngăn không cho kẻ khác đột nhập vào, hay đề phòng có người trốnra từ đây.”
[3] Tám cửa trong bát môn.
Mi Lâm hoàn toàn chẳng hiểu hắn đang nói gì, nhưng vẫn cảmthấy tò mò hấp dẫn.
“Cửa mà chúng ta đến là cửa gì?”
Hai người đã đi đến đỉnh thạch lâm, một chiếc quan tài khổnglồ xuất hiện trước mắt, chiếc quan tài giống như được đẽo thành từ cả một tảngđá trắng, bên trên có khắc những đồ hình tinh xảo, phản chiếu ánh lửa phíangoài, đẹp vô cùng.
Mộ Dung Cảnh Hòa bị thu hút về phía đó, một lúc sau mới lêntiếng: “Đỗ môn. Để chống giá lạnh, có vào mà không có ra, chỉ là phí phạm lựckhí, nhưng không nguy hiểm.” Nói đến đây, như nhớ ra điều gì, bất giác bật cười.“Người tạo ra nơi này chắc hẳn không nghĩ tới sẽ có người đào một cái hang lớnphía bên ngoài Đỗ môn, lúc đầu bị bịt cuối cùng đã có chỗ thông.”
Mi Lâm thầm nghĩ, nếu như không thông cũng chẳng sao, có lẽhai người sẽ nghĩ ra cách thoát khỏi chiếc hang lớn ấy, sau đó an nhiên rời đitừ một chỗ khác, cũng chẳng đến nỗi phải rơi vào cái nơi kỳ quái này, sống chếtkhó đoán. Nhưng nàng không biết, những nơi giống như thế này, nếu không có MộDung Cảnh Hòa, đừng nói đến việc rơi xuống hang, chỉ e đã bị nhốt đến chết ởngoài kia rồi. Còn về khu tiểu thạch lâm nhìn có vẻ đơn giản này, nhưng khôngphải người bình thường nào cũng có thể đi qua được một cách an toàn.
“Đó chắc là chủ nhân của nơi này rồi.” Mộ Dung Cảnh Hòa nóitiếp, “Chúng ta đi xem xem rốt cuộc là người nào có thể lợi hại đến mức này.”
Mi Lâm cũng chú ý đến chiếc quan tài tinh xảo, nhưng khôngquá tò mò, lúc này điều nàng quan tâm nhất không phải là cái người đã chếtkhông biết cách đây bao nhiêu năm ấy, mà là làm thế nào để thoát khỏi cái nơiquái dị này.
Thấy nàng không có động tĩnh gì, Mộ Dung Cảnh Hòa lại thêmvào một câu: “Có thể bên trong có cách thoát thân.”
Và thế là, Mi Lâm chẳng chút do dự, ngay lập tức đưa hắn đếnbên chiếc ngọc quan.
“Đợi đã.” Lưng Mộ Dung Cảnh Hòa túa ra một lớp mồ hôi vìtính cách quyết đoán có phần bất cẩn của người con gái này, tuy sự bất cẩn ấykhông hay xảy ra, nhưng mỗi lần phạm phải là đều gây ra hậu quả khôn lường.
Bàn chân vừa bước đi của Mi Lâm lại thu về, nghi hoặc nhìnngười đàn ông đang tựa vào mình.
“Nàng nhìn mặt đất.” Mộ Dung Cảnh Hòa gợi ý.
Liếc mắt nhìn, trên mặt đất rõ ràng là những mảng gạch látmàu trắng, nhìn kỹ hơn một chút, sẽ phát hiện giữa màu trắng như tuyết ấy cópha lẫn sự sáng bóng và trơn trượt của ngọc thạch, có chỗ lại xù xì thô ráp rấtrõ ràng.
Mi Lâm phát hiện ra rồi, nhưng không hiểu chúng có ý nghĩagì, nàng bối rối: “Phải đi thế nào?” Nàng cũng biết có những cơ quan được thiếtkế dưới mặt đất, nhưng không biết gì thêm nữa, cho dù có gặp phải, e rằng cũngcứ thế mà lao vào.
Mộ Dung Cảnh Hòa cười, “Nàng càng ngày càng ngốc rồi.” Hắn hẳnnhiên nhớ rõ những cách mà nàng chạy trốn, cũng có ấn tượng rất sâu sắc về điềuđó, nhưng từ khi bước vào khu thạch lâm này, nàng bỗng càng lúc càng không muốnđộng não.
Mi Lâm thở dài, muốn giải thích, rồi lại thôi. Nàng quả thậtkhông biết phải thừa nhận thế nào, rằng đó là do hắn quá thông tuệ, thông tuệ đếnmức khiến nàng không muốn ngốc nghếch tỏ ra hiểu biết về một lĩnh vực hoàn toànlạ lẫm này. Nàng cũng không thể không thừa nhận rằng, suốt cuộc hành trình này,trong vô thức, nàng đã hình thành một cảm giác dựa dẫm vào hắn, nên mới làm lộsự bất cẩn đã giấu kỹ trong lòng ấy.
“Nàng hãy dùng dao gõ nhẹ lên mặt đá.” Mộ Dung Cảnh Hòa nhìnvẻ mặt bất lực của nàng, trong lòng hơi buồn cười, rồi căn dặn: “Đừng dùng lựcquá mạnh.”
Mi Lâm đỡ hắn ngồi xuống, sau đó lấy con dao gõ lên mặt đávài lần như hắn bảo, viên đầu tiên, viên thứ hai không có phải ứng gì, đến viênthứ ba bỗng có một cảm giác nhẹ tênh, trong lòng lóe sáng, biết rằng dưới đó nhấtđịnh có một cơ quan.
Nhưng từ đây đến chiếc ngọc quan dài khoảng mười lăm trượng,chẳng nhẽ cứ gõ xuống từng viên từng viên một thế này mà đi? Huống hồ, cho dùnàng có làm như vậy thật, cũng làm sao có thể đưa được hắn qua?
Khi nàng đang bối rối, Mộ Dung Cảnh Hòa vẫn cười tít mắt, dườngnhư không nhận ra rằng mình sẽ không thể đi qua được.
Mi Lâm nghiêng mặt nhìn thấy, trong lòng khẽ run lên, lập tứcquyết định để vấn đề này cho hắn giải quyết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]