Trên hành lang bệnh viện A
Tiếng giày cao gót ưu nhã vang lên, trong không gian tịch mịch càng thêm to lớn kỳ dị
Khiên Thục Linh khoác trên mình bộ blu dài nhìn tựa một thiên thần trắng xinh đẹp, chỉ là uy khí toả ra từ người bà khiến kẻ khác có cảm giác uy nghiêm đáng sợ.
Đôi chân thon dài bước trên nền gạch hoa sáng bóng của bệnh viện, hướng toilet nữ đi tới.
Khiên Thục Linh đẩy cánh cửa toilet bước vào, hai tay chống trên thành bồn rửa tay, ngước mắt nhìn mình trong gương rồi thở hắt ra một hơi.
Tháo gọng kính vàng đặt xuống bên bồn rửa tay, day day huyệt thái dương.
Lâm Trạch ơi là Lâm Trạch, ông một đời trăng hoa, hết người ngày đến người khác đến tận cửa tìm thế này.
Vì Vĩnh Túc, vì muốn cho con gái một cuộc sống hạnh phúc nên tôi đã nhẫn nhịn đến tận ngày hôm nay, nhưng thế này thì quá lắm rồi.
Rốt cuộc ông muốn tôi nhịn đến thế nào nữa mới hả lòng hả dạ đây?
Khiên Thục Linh xoay người, hơi dựa lưng vào tường rút điện thoại ra, bấm phím 1 gọi, đầu bên kia vang lên tiếng tụt tụt...
Lâm Vĩnh Túc đang nằm dài trên giường bỗng có tiếng điện thoại, nghe tiếng chuông cũng biết là ai, liền uể oải vươn tay với lấy chiếc di động đầu giường.
"Alo...mẹ ạ." Lâm Vĩnh Túc vừa nghe vừa gật đầu, sau đó mới đáp lại: "Vâng, tài liệu trong ngăn kéo đúng không ạ? Con sẽ đem tới ngay cho mẹ."
Tắt máy, Lâm Vĩnh Túc nằm úp mặt xuống gối. Hốc mắt nóng ấm thấm ướt một mảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-duc/208187/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.