Lâm Vĩnh Túc nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
Nắng vàng chiếu lên những tán lá
Vàng óng ánh phản chiếu tia phản xạ như những giọt ngọc chói mắt
Trên khuôn mặt xinh đẹp còn in chút hồng hào
Đôi mắt to đen nhánh ẩn hiện cảm xúc xa lạ pha trộn vào nhau
Ngón tay thon dài khẽ vẽ vài vòng tròn trên tấm đệm màu hồng phấn êm ái.
Cô nhớ tới hắn, người đàn ông đã lấy đi lần đầu tiên của mình.
Aizzz...
Nói gì thì nói, sau khi hắn cài khuya áo cho cô, vì ngượng mà cô đẩy tay hắn ra, sau đó mặc vội áo, rút từ trong ví ra một xấp tiền đặt lên bàn nói "trả công cho anh" xong liền chạy thẳng ra cửa.
Làm vậy có khiến cho hắn tủi thân vì bị xem như là một trai bao rẻ tiền không?
Dù gì cũng vì hoàn cảnh anh ta mới đi vào con đường này.
Thở dài một hơi, Lâm Vĩnh Túc nằm xuống gối, mắt nhìn ra cây hoa tường vi leo ngoài cửa sổ, ngón tay vẽ trong không trung theo đường cánh hoa.
Có phải là cô nên đi xin lỗi hắn không nhỉ?
Nghĩ thế cô bật dậy, đi đến bên tủ đồ chọn đại một bộ thường phục, váy trắng liền thân, ren hoạ tiết với đường chân váy nhẹ nhàng lưu động theo mỗi bước đi.
Chọn một đôi giày thể thao màu xanh nhạt.
Mái tóc đen nhánh xoã tung.
Tổng thể nhìn chung, cô như một thiên tiên xinh đẹp mà hư ảo, nhẹ nhàng mà phiêu dật.
Lâm Vĩnh Túc mặc xong xuôi cũng không nhìn lại có hợp hay không, đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-duc/208186/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.