Cô đang mong đợi điều gì chứ?
Mong đợi với người đàn ông đã khiến gia đình cô trở nên như thế này sao?
Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh của Lâm Trạch lúc ông nằm trên nền nhà với đầy rẫy vết thương trên người. Người mẹ với bộ dạng đau khổ khóc không nên lời khi chứng kiến cảnh đứa con gái duy nhất của mình sa đoạ.
Tim cô chợt nhói lên một cái.
Cô thật sự chờ đợi hắn sao?
Nắm tay cô siết lại trong làn nước.
Trịnh Liệt khẽ cụp mắt. Hàng mi rậm run nhẹ. Hắn khẽ nhếch khoé miệng. Ngay cả khi mất đi trí nhớ, cô vẫn hận hắn, vẫn bài xích hắn sao?
Bàn tay của Trịnh Liệt đang mơn trớn trên người cô dừng lại. Hắn rụt tay về.
"Em tắm rồi ngủ sớm. Tôi... vào phòng làm việc giải quyết một số việc của công ty."
Trịnh Liệt đứng dậy. Trong lòng hắn trỗi lên một cỗ chua xót. Hắn sẽ không ép cô nếu cô không muốn.
Bỗng vạt áo của Trịnh Liệt bị kéo lại. Một bàn tay trắng tuyết xinh đẹp đang nắm lấy đuôi áo của hắn.
Khuôn mặt Lâm Vĩnh Túc ửng đỏ: "Anh...ở lại đi."
Câu nói này của Lâm Vĩnh Túc khiến Trịnh Liệt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Hắn hơi nhướng mày vẻ khó hiểu, sau đó nở nụ cười đến sáng lạn. Bạc môi hé mở, lộ ra hàm răng sáng bóng thẳng tắp như những viên ngọc.
Nụ cười chưa đựng thứ gì đó có tên hạnh phúc.
Trịnh Liệt cúi người xuống, bế cô lên, ôm gọn cô vào lồng ngực rắn chắc, mặc cho nước trên người cô đang chảy xuống thấm ướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-duc/1247701/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.