"Anh là ai? Đây là đâu?" Lâm Vĩnh Túc mở mắt nhìn quang cảnh xung quanh trắng toát, nồng nặc mùi thuốc khử trùng khó ngửi.
Ánh mắt cô mơ hồ như thể chưa nhận biết được hiện tại mình đang làm gì và ở đâu. Cô chỉ cảm nhận được toàn thân đau, đau đến mức cô có thể chết đi.
Lâm Vĩnh Túc cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, cô đánh mắt sang. Thì ra là một người đàn ông, hắn ta đang nhìn cô cực kỳ chăm chú, cũng dường như không thể tin vào những gì mà bản thân mình vừa nghe vừa nhìn thấy.
Phải.
Trịnh Liệt thật sự không thể tin được. Cô rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong sâu thẳm con ngươi đen sẫm của Trịnh Liệt lóe lên một mang quang vô định. Con người là vô hình chung của sự tham lam.
Nếu như vừa rồi Trịnh Liệt chỉ mong cô tỉnh lại thì bây giờ đây, hắn muốn cô lập tức nhận ra hắn là ai.
Lập tức!
Vô Dĩnh Kỳ. Cậu được lắm, dám giỡn mặt với cả tôi.
Nắm tay Trịnh Liệt khẽ động, siết lại thành một bó, Khóe miệng hơi nhếch lên.
Có khi nào đến khi Vô Dĩnh Kỳ cậu với cả mẹ vợ tương lai của hắn vẫn chưa biết rằng, dù bọn họ đi bất cứ đâu, chỉ cần là không ra khỏi Trái Đất thì hắn có thể tìm ra chỉ trong tích tắc không nhỉ?
Vô Dĩnh Kỳ, tôi phải cho cậu một bài học vì dám trêu chọc tôi mới được.
***************
Chiếc xe chở cô và Trịnh Liệt dừng lại trước cổng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-duc/1247699/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.