Triệu Kiến Thận phái Trương mẫu đi mời người, đã gần cả tiếng rồi mà vẫn chưa thấy ai xuất hiện, những ngón tay lướt nhanh qua quyển sách một cách sốt ruột, trên mặt hắn đã ánh lên tia cười lạnh.
Tổng quản Triệu An đứng hầu bên cạnh không khỏi rùng mình ớn lạnh một cái. Vương gia không có tính kiên nhẫn, nữ nhân này lại bắt Vương gia chờ đợi như vậy, nàng ta sắp gặp đại họa rồi.
Đúng lúc này có một lão thư sinh bước vào, không thèm hành lễ chào Vương gia, ông ta cười ha hả nói:
“Ai mà có mặt mũi lớn đến như vậy, bắt Vương gia phải chờ lâu?”
Triệu Kiến Thận cười lạnh, không trả lời.
Triệu An cúi người hành lễ với lão thư sinh:
“Nhạc phụ, Vương gia đang truyền gọi Vân Ca cô nương, người đã giải cứu Vương phi hôm qua.”
“A, thì ra là vì mỹ nhân, khó trách Vương gia lại chịu ngồi đợi.”
Lão thư sinh tên là Trương Kiều Dư, là phụ thân của Đại tổng quản Trương mẫu, cũng là lão sư của Vương gia, học rộng tài cao, mưu lược hơn người, không hề câu nệ lễ tiết, rất được Vương gia xem trọng.
Mới nói, Vân Ca và Trương mẫu đã đến.
Vân Ca nhớ lại cách hành lễ, hướng tới Vương gia cúi người chào một cái, có điều không biết hành lễ như vậy có đúng cách không, lần đầu gặp mặt, hy vọng hắn ta không quá để ý chuyện vặt này.
“Ngươi là Vân Ca? Ngẩng đầu lên.”
Vân Ca ngẩng đầu lên, cung kính trả lời:
“Là thần thiếp.” Trong bụng thầm nghĩ: “Vô nghĩa quá.”
Triệu Kiến Thận thản nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dep-tuyen-co/178964/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.