Cánh cửa tiền viện mở ra, dưới ánh trăng lung linh, một thân màu tím đập thẳng vào ánh mắt của mọi người, tim ai cũng nhảy tưng lên một cái, các cô nương đần người ngơ ngẩn, ai nấy đều bị nét tuấn tú anh dũng của vị ân nhân cứu mạng kia hút mất cả hồn vía. Khỏi hỏi cũng biết hắn chính là Thất Vương gia Triệu Kiến Thận, là chủ nhân của các nàng, rồi đột ngột các nàng rộ lên xôn xao vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.
Vân Ca cũng tia mắt liếc xem người kia một cái, không nhịn được thầm lẩm bẩm: “Tai họa.”
Triệu Kiến Thận nhìn lướt qua khay rượu độc trên bàn, không ngó ngàng gì tới đám nữ nhân đang xôn xao loạn xạ ở bên này, hắn vội vã phi thẳng tới chỗ Vương phi dập chân quỳ xuống trước mặt bà ta, Vương phi cũng đang run rẩy đưa tay ra đỡ lấy hắn. Một cảnh tượng mẫu tử trùng phùng.
Cho dù người nào có tâm sắc đá đến mấy, cũng không khỏi cảm động khi chứng kiến cảnh này.
Vương phi đưa tay vuốt tóc con trai, mỉm cười sung sướng:
“Ta không sao, ta không sao, ngươi đến là tốt. Có ngươi ở đây, không ai có thể làm tổn thương đến bổn cung được.”
Trương mẫu nhìn cảnh tượng mẫu tử tình thâm này, nhịn không được đưa tay lau nước mắt. Nghĩ đến cảnh hỗn loạn của tiểu viện, ngay lập tức bà lấy lại tinh thần, dặn thống lĩnh thị vệ dàn xếp cho người hộ tống các cô nương trở về hậu viện nghỉ ngơi.
Vân Ca bị căng thẳng cả buổi trời, vừa nghe nói tới việc được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dep-tuyen-co/178963/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.