Chương trước
Chương sau
Sau khi Kỉ Kiến Thận đăng cơ, Trương Kiều Dư che mắt bằng chức ngự tiền quan văn, phẩm cấp tuy thấp nhưng lại vừa tiện cho y ra vào cung đình như lúc trước làm trợ tá.
Từ trước đến nay, y thập phần tán thành vụ bóc lột sức lao động thặng dư của Tuyền Cơ, thế nên thầm đề nghị dựng một tấm bình phong ở trong thư phòng, tiện cho khi Kỉ Kiến Thận nghị sự quan trọng với đại thần thì Tuyền Cơ có thể lắng nghe. Hơn nữa, ỷ vào bản thân là trưởng bối, hay mượn danh là xin chỉ thị, thực chất là để kiểm tra nàng có thật sự chú tâm nghe, suy nghĩ cẩn thận hay không.
Ngay từ đầu Tuyền Cơ đã biết chính Trương Kiều Dư hiến kế cho Đại ma vương để nô dịch nàng, nhớ lại hồi trước y có thể thiết kế cho nàng đến phòng thu chi ở biệt trang, nhưng là thấy có thể tạm thời tránh đi những mệnh phụ phiền phức kia, cũng liền ngoan ngoãn đồng ý giờ ngọ chiều nào cũng bỏ ra một canh giờ đến ngự thư phòng “Buông rèm thính chính”.
Rõ ràng là Hoàng hậu, như thế nào bây giờ lại giống như Thái hậu rồi? Thiệt là!
Đề tài bàn hôm nay chính là “Quân sự”, người dự họp đa số là đại nhân, thảo luận cả nửa ngày, đối với sách lược phòng ngự biên cảnh Ninh quốc cũng không rõ ràng, Tuyền Cơ đối với chuyện đánh tới đánh lui từ trước đến nay hứng thú không lớn, càng nghe càng buồn ngủ.
Thủy quân Lương Vĩnh Thâm vốn là Thủy quân tướng quân Ninh quốc, sau khi hai nước sáp nhập, được Kỉ Kiến Thận tự thân đề bạt làm Tổng đốc Thủy quân, thống lĩnh Thủy quân cả nước. Năm đó hắn ở Ninh quốc luôn bị hai huynh đệ Bạch thị chèn ép, có chí đầy mình, đề ra chiến lược dùng sông làm biên giới, phương pháp chiến đấu là đả kích, tiêu diệt kẻ địch trên nước, bị huynh đệ Bạch thị lấy lý do phí chế tạo thuyền tốn kém quá nhiều mà bác bỏ, kiên trì canh giữ ở ranh giới sông Lung, đợi quân đội Nhạc quốc sau khi đổ bộ xuống, nhân cơ hội đang mệt mỏi để giao chiến.
Công bằng mà nói, ý kiến của huynh đệ Bạch thị này không phải đơn thuần là chống đối, thật ra là do tầng lớp phe phái cầm quyền ở Ninh quốc tranh giành với nhau vô cùng nghiêm trọng, chèn ép lẫn nhau, nên huynh đệ Bạch thị muốn dễ dàng chi ra ngân lượng làm quân phí đều rất khó, càng miễn bàn nói với quân phí đòi hỏi nhiều. Huynh đệ Bạch thị tuy rằng cách làm bảo thủ, nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Kỉ quốc thì không giống vậy, có khác cũng không nhiều bao nhiêu, có tiền là nhiều thôi! Từ khi Lương Vĩnh Thâm đảm nhiệm cho tới nay, Kỉ Kiến Thận nhiều lần chi mạnh cho y củng cố trang bị Thủy quân, cần mẫn huấn luyện Thủy quân. Nhưng dù sao thì thời gian cũng ít, muốn đạt tới trình độ phong tỏa mặt sông, phong tỏa hết sức mạnh Thủy quân của Nhạc quốc, vẫn là nói quá sớm.
Mà quân đội Nhạc quốc, mấy năm liên tiếp cùng Ninh quốc giao chiến, song phương đều hiểu rõ, quân đội sớm đã thành thạo kỹ xảo tác chiến, vận binh đánh thuyền cũng có rất nhiều thay đổi, chiến thuật đợi quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công cơ bản đã vô dụng.
Kỉ Kiến Thận thăng chức cho Lương Vĩnh Thâm chủ yếu là cũng có nguyên nhân, chiến thuật của Lương Vĩnh Thâm đối với Nhạc quốc mà nói là hoàn toàn xa lạ. Có lẽ là có thể thu được thắng lợi vì hiệu quả đánh bất ngờ này.
Phương pháp của Lương Vĩnh Thâm chỉ dùng thuyền nhỏ để chặn lại công kích mạnh từ tàu chiến của Nhạc quốc trên mặt sông, chỉ cần thân tàu của đối phương bị hư hại, quan binh trên thuyền kia nhất định thành chó rơi xuống nước. Bon họ có thể trả giá nhỏ nhất để giành được thắng lợi.
Để làm được như vậy, điều kiện tiên quyết là thuyền nhỏ có thể vòng qua được vòng vây bảo vệ của những chiến thuyền hộ vệ xung quanh bên ngoài thuyền vận binh.
Bây giờ còn chưa phát minh ra pháo. Phương pháp tấn công Thủy quân liền chia làm vài loại: xạ tiễn, đục khoét thuyền, phóng hỏa đốt thuyền cùng với hai thuyền tấn công một thuyền của đối phương. Thuyền dùng để đâm thuyền thì thân thuyền nhỏ lại, ở trên mặt sông tốc độ rất linh hoạt, nhưng chống lại sóng gió cực kém. Những ngọn sóng lớn khi thuyền chiến đi về phía trước trên mặt sông cũng đủ để thuyền nhỏ dạt ra xa. Hơn nữa một khi bị thuyền chiến của đối phương phát hiện. Một trận mưa tên từ trên cao cộng thêm những mồi lửa. Quan binh trên thuyền nhỏ cũng chỉ có thể chịu đòn mà đi tìm chết thôi.
Như vậy còn đỡ. Chứ cho dù là thuyền nhỏ dùng để đâm thuận lợi tiếp xúc đến thuyền lớn của đối phương. Cũng không dám cam đoan có thể hoàn thành trọng trách to lớn là phá hoại được thân tàu của đối phương. Phàm là thuyền dùng để vận chuyển số lượng lớn binh lính, tất nhiên vách thuyền dày và vững chắc. Những phá hoại do thuyền nhỏ tạo thành rất có khả năng là không đủ để khiến cho thuyền của đối phương bị chìm trước khi cập bờ.
Ván cờ này của Lương Vĩnh Thâm, chỉ có hai vấn đề khó giải quyết. 
Phía trên ngự tòa, Kỉ Kiến Thận nghiêng đầu thoáng nhìn qua Tuyền Cơ, mỉm cười.
Góc độ các đại thần đứng nhìn không thấy Tuyền Cơ, nhưng vị trí của hắn lại có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của nữ tử này, tỷ như bây giờ mặt nàng đang làm mặt quỷ với hắn.
“Hoàng hậu có ý kiến gì không?” Kỉ Kiến Thận mở miệng hỏi.
Tuyền Cơ vẫn ngồi im ắng sau tấm bình phong, không nói gì, nhâm nhi rượu, một khi Hoàng thượng đã mở miệng, ánh mắt mọi người đều trộm tập trung đến phương hướng tấm bình phong. 
Bên trong ngự thư phòng có một nửa là tướng quân từng đích thân ra trận, kỳ thật ngay cả quan văn nho nhỏ cũng cho rằng để cho một nữ nhi là Hoàng hậu can thiệp vào chuyện quân sự quan trọng vô cùng không hợp tình hợp lý, thậm chí còn cho rằng Hoàng thượng mất đi uy nghi thiên tử, cho dù nữ nhi này có được gọi là Thiên nữ đi chăng nữa! 
Vốn đối với chuyện Hoàng hậu độc sủng Hậu cung đã kín đáo phê bình, đã vậy còn để cho nàng khua tay múa chân với chuyện quân sự, quả thực không ra thể thống gì!
“Bản cung muốn hỏi Lương Tổng đốc. Thuyền đâm này so với thuyền nhỏ, thiết kế của nó có gì bất đồng?” Thanh âm của Tuyền Cơ trong trẻo, êm tai truyền ra. Một đám đại nam nhân đều cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm, cũng may nữ nhân này chẳng qua chỉ tò mò hỏi một chút về hình dáng thuyền đâm. Lại không có đề ra chủ ý gì càn quấy.
Lương Vĩnh Thâm cung kính nói: “Hồi bẩm Hoàng hậu, thuyền đâm này đầu và đuôi đều nhọn, bên trên bọc sắt lá, thuận theo dòng nước xuôi xuống đâm thẳng vào làm nứt thân thuyền kẻ địch, thêm vào đó lúc đâm, những binh sĩ trên thuyền đều dùng binh khí nặng dùng sức tấn công vào thuyền lớn. Trừ bỏ điểm ấy, ngoài ra so với thuyền nhỏ cũng không có gì khác.”
Hắn với mấy quan viên khác là bất đồng, không nói đến Hoàng hậu và hắn đều là người Ninh quốc, hết sức thân thuộc, chỉ là ơn tri ngộ chính tay Hoàng thượng đặc biệt đề bạt cũng đã đủ cho hắn yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối với Hoàng hậu không dám chậm trễ - Sủng ái của Hoàng thượng đối với Hoàng hậu rất nổi tiếng nha!
“Hoàng thượng, còn nhớ rõ chuyện xảy ra trên núi Xích Thánh? Thần thiếp nghĩ, nếu như để hỏa dược trên thuyền đâm, e là chỉ cần có một thuyền đâm đụng được thuyền lớn của đối phương thôi, cũng đủ để đánh đắm thuyền…”
Hỏa dược tại thế giới này là có, nhưng giống như pháo bình thường, chưa có người từng dùng làm vũ khí trên chiến trường, lần tập kích kinh hoàng ở trên núi Xích Thánh xem như là thử nghiệm.
Về sau Tuyền Cơ lại được nghe Hồng Dực đề cập đến sự kiện tập kích kinh hoàng ngày đó, Hồng Dực còn khó kìm được khen ngợi Kỉ Kiến Thận, nói hắn nghĩ ra biện pháp này đủ ngoan đủ tuyệt, nàng đã sai thuộc hạ nghiên cứu dùng hỏa dược để chế tác vũ khí vân vân.
Trong lòng Tuyền Cơ lúc ấy không biết có mùi vị gì, bởi vì là do nàng cùng Kỉ Kiến Thận thư từ qua lại, trong lúc vô tình có đề cập qua vài chuyện linh tinh như hỏa dược có lực sát thương rất lớn. Như vậy suy ra, kỳ thật gần trăm người chết trên núi Xích Thánh, nàng phải chịu trách nhiệm lớn. Mỗi lần tưởng tượng lại cảnh tượng máu chảy đầm đìa kia, Tuyền Cơ liền cảm thấy sợ hãi, áy náy.
Vốn không nghĩ là sẽ lại nhắc đến việc này, nhưng là nếu như Nhạc quốc phát động xâm lược, vậy không còn gì để nói, đành phải đánh đến ngươi chết ta sống, bất kể âm mưu quỷ kế hay thủ đoạn đê tiện gì đều phải dùng tới.
Lương Vĩnh Thâm nghe xong ý tứ trong lời Tuyền Cơ nói liền phấn khởi không thôi, liên tiếp trầm trồ khen ngợi!
Chuyện núi Xích Thánh tuy rằng Nhạc quốc đã kiệt lực áp chế tin tức lưu truyền ra, nhưng chuyện lớn như vậy sao có thể hoàn toàn giấu kín? Không đến một tháng thiên hạ đã muốn biết hết, không ít quan lớn Hoàng gia các nước còn vì thế mà tăng cường hộ vệ tùy thân, cấm hết thảy nhân vật không rõ đến gần.
Các đại thần đang ngồi nghe xong cũng hiểu được phương pháp này mười phần có thể làm được, Kỉ Kiến Thận liền lệnh cho bọn họ lui xuống xác định rõ các chi tiết rồi bẩm báo lại.
Thấy người đi mất chỉ còn lại cha con Kỉ Kiến Thận, Trương Kiều Dư và mấy người quen, Tuyền Cơ cười tủm tỉm đi ra ngoài tấm bình phong muốn tranh công với Kỉ Kiến Thận.
Trương Kiều Dư xem bộ dạng đắc ý của nàng, nhịn không được đả kích nàng một chút, cười hỏi: “Tuyền Cơ nghĩ thử, khi nào thì Nhạc quốc sẽ khai chiến?”
Tuyền Cơ vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, qua một hồi, nhận mệnh đáp: “Đại khái chính là sau ngày đại điển lễ phong đó đi…”
Lời vừa ra khỏi miệng, liền thấy Kỉ Kiến Thận kia cười như không cười, biểu tình khủng bố: “Tuyền Cơ thực hiểu tính tình Nhạc Nghịch a…” 
Quả nhiên liền ghen tị, ai! Trương gia gia cũng là một kẻ bại hoại mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.