Quan binh Kỉ quốc tiến lên “tiễn khách”, hai vị sứ giả đưa dâu rơi vào đường cùng mang theo hai trăm thị vệ xám xịt quay về trong lãnh thổ Nhạc quốc, bỗng nhiên thấy phía trước bụi đất bay lên, hơn chục kỵ mã mạnh mẽ chạy hướng về bọn họ.
Một kỵ sĩ dẫn đầu vọt tiến lên trước đội ngũ, nhảy xuống, hai mắt đỏ quạch túm chính sứ quát: “Công chúa đâu?”
Chính sứ nhìn chăm chú, là Hoàng thượng của bọn họ! Sợ tới mức run lập cập nói: “Người của Kỉ… Kỉ quốc đem công chúa đi… đi rồi.”
Nhạc Nghịch giận dữ: “Đem đi khi nào? Các ngươi tại sao ở chỗ này?”
Lúc này Phù Dương đã đuổi kịp đến, xem tên quan văn đáng thương đã bị dọa đến mất bình tĩnh, nói năng không rõ, khuyên nhủ: “Hoàng thượng, xin người buông đại nhân ra trước rồi tiếp tục hỏi.”
Nhạc Nghịch hừ lạnh một tiếng buông tay. Sứ giả đưa dâu lảo đảo lui vài bước mới đứng vững.
Phù Dương tiến lên đỡ hắn, nói: “Đại nhân, công chúa đưa đến Kỉ quốc khi nào? Vì sao các ngươi không tháp tùng đến kinh thành Kỉ quốc?”
Sứ giả đưa dâu lấy lại bình tĩnh, lúc này mới đem chuyện đã xảy ra ở biên giới Kỉ quốc từng việc thuật lại.
Nhạc Nghịch càng nghe thần sắc càng khó xem, đặc biệt nghe được câu nói của Triệu Chính kia “Đa tạ hai vị đại nhân không ngại ngàn dặm xa xôi hộ tống Hoàng hậu tệ quốc đến đây”, tức giận đến hai tròng mắt đều lòi ra.
Phù Dương bên cạnh cười khổ không nói gì, tình huống xấu nhất này đã xảy ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dep-tuyen-co/1569219/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.