“Huynh… Huynh cho nổ tế đàn Thánh quân?” Tuyền Cơ kinh sợ hỏi, chỗ đó có rất nhiều người đó! Tuy là nàng không phải người hay trách trời thương dân, nhưng vì nghĩ đến chỗ đó tập trung hơn ngàn sinh mệnh còn đang sống sờ sờ, nàng thật sự không thể vui vẻ được.
Còn có Nhạc Nghịch, mặc dầu nàng không ưa hắn, thậm chí còn chán ghét, nhưng dù sao thì hai người cũng ở chung với nhau một thời gian, hai bên cũng coi như là hơi thân thiết, nếu hắn chết bất đắc kì tử, thì nàng sẽ cảm thấy không đành lòng.
Kỉ Kiến Thận nhận ra Tuyền Cơ khác lạ, dịu dàng an ủi: “Tế đàn là di sản của gia tổ Xích thị, ta làm sao mà xuống tay cho nổ mất được?”
Tuyền Cơ nhẹ thở phào, ráng ép buộc bản thân không nên đoán tiếp nơi nào bị nổ, sẽ có bao nhiêu sinh mệnh con người bị tổn hại. Mình và Đại ma vương còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, lúc này còn vướng bận mấy chuyện xoắn quýt này, có phần quá không đúng lúc.
Lại nói, tác phong của Đại ma vương kỳ thật trong lòng mình đều rõ, chuyện giết người phóng hỏa trong mắt người nam nhân đã quen cầm quyền, thật ra không xem là chuyện lớn gì, lòng dạ nhân từ đàn bà của mình vẫn nên giữ lại để sau khi thế cuộc ổn định rồi mới dùng đi, tránh vì mình mà làm hỏng chuyện của hắn.
Mặc kệ ra sao, lúc này Nhạc quốc không thể không gặp xui xẻo lớn!
Kỉ Kiến Thận nhẹ nhàng vỗ về nữ tử đang bất an trong lòng mình, hơi hối hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dep-tuyen-co/1569209/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.