Dịch Thanh Vân vừa nói ra câu đó, lập tức liền hối hận, nhìn thấy vẻ mặt của mỹ nữ trước mắt kinh ngạc không tin thì càng thêm hối hận!
Tuy rằng mình thật sự cảm thấy mỹ nữ này thoạt nhìn rất quen mắt, nhưng cũng không thể nói lời này! Câu nói chuyên dùng để bắt chuyện kinh điển này trước đây đã từng bị tiểu muội cười nhạo là không có ý gì mới mẻ, khó trách mỹ nữ nghe xong thì nét mặt kiều mị không có một chút ngượng ngùng nào.
Nhưng mà bây giờ là ban ngày ban mặt, câu thơ “Hội hướng Dao đài nguyệt hạ phùng[1]” gì đó mà tiểu muội đã đọc không sử dụng được rồi, muốn nghĩ câu khác, ai ai! Sách đến lúc cần dùng thì hận là đọc quá ít a, lần tới phải kêu muội muội chuẩn bị mấy bài thơ hay để dùng cho những tình cảnh khác nhau, gặp mỹ nữ sẽ không xấu hổ như vầy.
[1] Thanh Bình điều tam thủ - Lý Bạch:
李白
清平调三首之一
云想衣裳花想容,春风拂槛露华浓
若非群玉山头见,会向瑶台月下逢
Thanh bình điều tam thủ chi nhất
Vân tưởng y thường hoa tưởng dung,
Xuân phong phật hạm lộ hoa nùng.
Nhược phi quần ngọc san đầu kiến,
Hội hướng Dao đài nguyệt hạ phùng.
Dịch nghĩa:
Nhìn mây ngỡ xiêm áo, nhìn hoa lại tưởng dáng người,
Gió xuân phất qua mái hiên cửa (sổ) sương móc trên cánh hoa đượm nồng.
Bằng như không phải gặp đám người đẹp (quần ngọc) bên đầu núi,
Thì ta sẽ cùng nàng gặp nhau ở Dao đài dưới ánh trăng.
Dịch:
Trông mây hoa, tưởng dáng hồng,
Hiên xuân gió thổi đượm nồng sương sa.
Ví không vướng đám quần thoa,
Dao đài dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dep-tuyen-co/1569204/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.