Chương trước
Chương sau
Triệu Tư Viễn trên mặt hơi lộ ra điểm lúng túng nói: “Thuốc lần trước trộm giùm cho ngươi, sau này phát hiện ra có chút vấn đề...” Nói được một nửa, hắn khẽ cắn môi tiếp tục nói: “Phụ vương nói cỏ Tử Dương tuy rằng có thể trị bách bệnh, những cũng gây nghiện, chỉ cần ăn ba lần, cả đời đều phải sống nhờ vào nó, nếu không, bệnh cũ sẽ tái phát, hơn nữa, tái phát lại sẽ vô phương cứu chữa...”
Hắn đã đoán ra Phụ vương lợi dụng hắn để giăng bẫy Tuyền Cơ, trong lòng thực cảm thấy có lỗi với nàng, tuy rằng cỏ Tử Dương là do tự Tuyền Cơ yêu cầu.
Tuyền Cơ lập tức biến sắc: “Cái gì?” 
Triệu Tư Viễn: “Phụ vương biết loại cỏ Tử Dương như vậy... Tuyền Cơ không cần lo lắng.”
Tuyền Cơ ngẩng đầu nhìn trời, sản sinh ra một xúc động muốn hộc máu giống như Chu Du, trời đã sinh Tạ Tuyền Cơ sao lại sinh Triệu Kiến Thận, người này sinh ra để khắc nàng đây mà. 
Thảo nào Triệu Tư Viễn có thể trộm được cỏ Tử Dương, chỉ sợ căn bản là Triệu Kiến Thận cố ý thả hắn, hiện tại Vương Nghiêu rõ ràng thành “Kẻ nghiện”, còn là do chính tay mình tạo thành…
“Trương gia gia, Vương gia có yêu cầu gì, nói thẳng đi, chỉ cần có lệnh, nào ai dám không theo.” Tuyền Cơ cười khổ nhận mệnh.
Trương Kiều Dư cười nói: “Vương gia chính là muốn Tuyền Cơ đáp ứng khi Vương gia chưa cho phép, không được dịch dung mà thôi.”
Tuyền Cơ không nghĩ tới Triệu Kiến Thận tha một cái bẫy to như thế nhưng chỉ yêu cầu chuyện đơn giản như vậy, không khỏi sửng sốt.
Triệu Tư Viễn ở bên kia tỏ ra vui vẻ: “Tuyền Cơ, dù sao ngươi dịch dung rất khó coi, vậy thì không cần dịch dung nữa cũng tốt mà, đây là chuyện tốt a.”
Tuyền Cơ gật đầu đáp ứng, vì thể hiện thành ý, lập tức thề làm chứng. Trương Kiều Dư lúc này mới cười đưa cho Tuyền Cơ một bao cỏ Tử Dương nói: “Thảo dược này mỗi tháng dùng một nhánh là có thể bình an, Vương gia sẽ phái người đưa thuốc đến định kỳ.”
Thật cáo già! Tuyền Cơ một bên tiếp nhận một bên thầm mắng, Triệu Kiến Thận chính là không muốn lộ ra phương pháp trồng cỏ Tử Dương, định kỳ đưa thuốc như vậy, chính là cả đời muốn mình xem sắc mặt hắn để làm việc.
Có điều không hiểu, lần trước hắn cùng nàng trực tiếp trao đổi điều kiện là được, Vương Nghiêu đằng nào cũng sẽ nghiện, thì mình cũng sẽ ngoan ngoãn gặp lại hắn trao đổi cỏ Tử Dương, lúc đó hắn có thể ra yêu cầu với mình, cần gì phải muốn một trận đại loạn như vậy? Hơn nữa còn không hề đả động đến chuyện Động Địa Trụ kia?
Nghĩ đến lần trao đổi điều kiện trước, Tuyền Cơ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, giữ chặt tay áo Trương Kiều Dư nói: “Trương gia gia, ngươi có thể làm cho… Làm cho vị kia hủy lệnh đuổi giết Dịch Thanh Vân? Hắn là đại ca ta, cũng không có mạo phạm quá... Hắn cần gì phải phái người đuổi giết như vậy, rất không có lý lẽ.” Tai mắt trong trang rất nhiều, vẫn là đừng cho người ta liên tưởng Triệu Kiến Thận cùng Trầm Kiếm có quan hệ.
Trương Kiều Dư cười nói: “Muốn nói lý lẽ thì ngươi đi tìm người đó mà nói đi, ai bảo ngươi đối với hắn không thèm đếm xỉa nhưng lại thân thiết với Dịch Thanh Vân như vậy, ngay cả lão đầu tử như ta nhìn cũng phải ghen tị.”
Tuyền Cơ sẵng giọng: “Đó là đại ca của ta a, sao giống nhau được?!”
“Hắn mấy lần mang ngươi đi mất, vị kia có thể không tức giận? Nếu không phải hắn tinh thông dịch dung, khinh công cùng thuật ẩn thân, chỉ sợ đã sớm bị… Tuyền Cơ, vì tốt cho ngươi cũng vì tốt cho người khác, ngươi vẫn nên ít dính dáng đến người khác là tốt nhất.” Trương Kiều Dư nói lời thâm sâu.
“Ta không phải đã dịch dung sao? Hắn lại không cho, thật sự quá khó hầu hạ a!” Tuyền Cơ bất đắc dĩ lại tức giận.
Triệu Tư Viễn ở một bên nghe, bỗng nhiên chen vào nói nói: “Ngươi cứ an tâm ở trong phủ chúng ta, thì việc gì cũng sẽ không có.”
Trương Kiều Dư cười nói: “Tiểu Vương gia nói thật có lý.”
Tuyền Cơ trừng mắt nhìn bọn họ một cái, không lên tiếng.
Trương Kiều Dư cùng Triệu Tư Viễn vốn còn có việc khác, nên liền cáo từ rời đi, trước khi đi Trương Kiều Dư nhắc nhở nói: “Tuyền Cơ, không có chuyện gì thì đừng ở Vương phủ quá lâu, tránh cho vị kia không vui. Chuyện của Dịch Thanh Vân, ta sẽ tận lực giúp đỡ. Bình nhi rất nhớ ngươi, nếu rảnh nhớ viết thư cho nàng, còn có, đừng quên…” Chỉ chỉ mặt Tuyền Cơ.
Nói xong cũng không chờ Tuyền Cơ phản ứng, kéo Triệu Tư Viễn đi.
Triệu Tư Viễn trên ngựa vẫn quay đầu lại, đến khi rốt cuộc nhìn không thấy bóng dáng Tuyền Cơ nữa.
Trương Kiều Dư nói: “Không cần nhìn, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ quay về Vương phủ. Phụ vương ngươi nếu đã không cần sĩ diện mà bắt đầu động thủ, Tuyền Cơ không chạy thoát được đâu.”
Triệu Tư Viễn rầu rĩ cúi đầu xuống.
Trương Kiều Dư thấy hắn khẽ than nhẹ một tiếng, không phải không biết tiểu Vương gia đối với Tuyền Cơ mơ hồ có tâm tư, Triệu Tư Viễn ở nội viện sớm có vài thiếp thân nha hoàn, bình thường đối nhân xử thế cũng là ông cụ non với bộ dáng trầm ổn, tính nết tiểu hài tử kia chỉ khi ở trước mặt Tuyền Cơ mới biểu lộ, có lẽ bởi vì trong lòng tự hiểu được chỉ có như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận thân cận Tuyền Cơ đi.
Tuyền Cơ đem dược đưa cho Vương Vũ, giảng giải dược tính cùng cách dùng, về sau sẽ có người đúng giờ đưa thuốc đến, Vương huynh đệ đại khái biết nàng đã đáp ứng người khác điều gì đó mới có thể đổi được dược, năm lần bảy lượt truy vấn, Tuyên Cơ chỉ trả lời cho có lệ, không muốn nhiều lời.
Trở về hậu viện, Tuyền Cơ thành thực mà lấy khăn tay nhúng nước muối lau mặt, sự thần thông quảng đại của Triệu Kiến Thận nàng biết rất rõ rồi, nàng không có can đảm coi nhẹ ước định với hắn. 
Vừa mở cửa phòng đi ra, đúng lúc gặp được một hiệp khách thiếu niên anh tuấn đứng ở trước đại viện ngó vào, thiếu niên này hẳn là một công tử của một võ lâm thế gia nào đó đang ở trong trang, Tuyền Cơ có gặp qua vài lần nhưng không nhớ rõ tên hắn.
Thiếu niên vừa nhìn thấy Tuyền Cơ, cả người chết đứng tại chỗ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng không thể tin - Vương gia từ khi nào xuất hiện một thiên tiên mỹ nhân?!
“Xin hỏi, ngươi muốn tìm ai sao?” Tuyền Cơ tiến lên hỏi.
“Ta… ta… ta…” Thiếu niên ấp úng nửa ngày vẫn chẳng biết nói gì.
Tuyền Cơ lắc đầu liền bước đi, lúc trước nhìn người này còn có vẻ lanh lợi, sao hôm nay lại giống như thằng ngốc thế kia.
“Ta đến tìm Tạ cô nương!” Trước mắt không thấy mỹ nhân nữa, thiếu niên cũng thanh tỉnh một chút, nhớ lại mục đích của mình vội vàng đuổi theo hỏi.
“Chính là ta!” Tuyền Cơ ngoái đầu lại mỉm cười.
“Ngươi… ngươi… ngươi…” Thiếu niên lại tiến vào trạng thái si mê, tiên nữ trước mắt, gương mặt tươi cười rõ ràng là Tuyền Cơ, bộ dáng lại không giống. Tim cứ đập bang bang mãi, giống như đã không phải là của mình rồi.
Tuyền Cơ nhìn thiếu niên kia nửa ngày không có phản ứng, nhún vai xoay người rời đi, vừa đi vừa nghi ngờ, khuôn mặt này của mình thực sự có lực sát thương lớn vậy sao?
Tâm địa xấu đột nhiên nổi lên, vì thế hướng thư phòng bước đi, trên đường gặp vô số người qua đường gật đầu mỉm cười, kết quả hóa đá vô số.
Tuyền Cơ cười trộm, biểu hiện của những người này thực khoa trương a, rất thỏa mãn hư vinh của nàng.
Tới trước cửa thư phòng, Mộc quản gia vừa từ bên trong đi ra, liếc mắt thấy Tuyền Cơ, miệng vô thức mở lớn nửa ngày mới nhớ tới việc phải hỏi nàng: “Xin hỏi cô nương là ai?”
“Ta là Tạ Tuyền Cơ…” Cười nói một câu, bỏ qua lão quản gia đang luống cuống mờ mịt hoài nghi mình đã già tai đã điếc, đẩy cửa đi vào thư phòng.
Dịch Thanh Vân cùng Vương huynh đệ đều ở đó, ba người cùng bất động tại chỗ quên cả nói.
“Oa! Tiểu muội, ngươi cuối cùng cũng khôi phục nguyên trạng, ha ha ha! Họ Vương kia, đến xem đi, ta đã nói tiểu muội nhà ta là thiên tiên! Các ngươi không chịu tin?!” Dịch Thanh Vân đương nhiên phản ứng đầu tiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.