Cảm giác áp bách mạnh mẽ đến không thể kháng cự ập tới, thân thể Kim vô thức ngửa ra sau, ngay cả dũng khí đứng lên cũng không có, chỉ biết trơ mắt nhìn người kia nhấc mắt cá chân của mình lên cân nhắc.
“Nặng hơn McKee.” Kleist lẩm bẩm nói một mình.
Kim không hiểu ý hắn, nhưng cũng cảm nhận được tình cảnh hiện tại của mình vô cùng không ổn, miệng hùm gan sứa kêu: “Mày muốn làm gì?”
Kleist đáp: “Giống như ngươi nghĩ.” Hắn nhẹ nhàng xoay chuyển cổ tay, bẻ gãy cái chân trong tay mình.
Kim đau đến ứa nước mắt, suýt nữa hét lên.
Kleist nói: “Còn một cái.”
Kim dù sao cũng là kỵ sĩ cấp ba, trước khi đối phương xuống tay lần nữa, hắn đã nhảy dựng lên, dùng chân sau bật tránh ra ngoài. Kỵ sĩ và kẻ trộm khác nhau ở chỗ, kỵ sĩ có sự nhẫn nại và khả năng chống cự mạnh mẽ, kẻ trộm linh hoạt nhưng yếu ớt. Dù một bên mắt cá chân bị gãy, Kim vẫn chạy xa được hơn mười mét.
Lúc cách chừng gần hai mươi mét, Kleist đã đuổi tới trước mặt hắn. Dùng từ “đuổi” có lẽ không chính xác lắm, nói đúng hơn là hắn nhàn nhã tản bộ tới.
Kim trở tay rút kiếm ra, hướng về phía đầu Kleist chém tới. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bước chân ra khỏi trấn Ripe, kỵ sĩ cấp trung duy nhất từng gặp qua chính là thầy của hắn – một kỵ sĩ đã giải ngũ của một thành chủ nào đó ở Samanlier. Vì thế, khi thầy hắn qua đời rồi, hắn chưa gặp được đối thủ. Kiếm pháp luyện tập hời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dai-luc-he-liet-chi-tu/3369/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.