Lúc này chỉ có bi thương mừng rỡ, mừng rỡ bi thương mới có thể hình dung tâm trạng vài phút ngắn ngủi vừa rồi của phu nhân Grantham. Chứng kiến số tài sản khổng lồ rơi vào tay kẻ địch, rồi lại thấy nó bay trở về, cuối cùng chỉ là rổ tre đựng nước*, không có gì đáng mừng.
*ý nói vô ích, không mang lại kết quả gì
Ngẫm lại sau khi lão gia Grantham qua đời, cuộc sống của mình luôn bị người khác định đoạt, bà đau đớn khôn cùng, ánh mắt nhìn Kleist tràn ngập thù hận.
Twain cầu nguyện cho bà.
Marshall tưởng Twain lén lút giở thủ đoạn, thuyết phục Kleist hiến tặng tài sản, trong lòng ghen ghét không thôi, nhỏ giọng nói: “Trách không được ngài muốn tôi sửa lại kết luận sai cho Kerry · Grantham, thì ra đã ngấm ngầm làm nhiều chuyện như vậy. Anh bạn già, đừng quên phần của tôi đấy.”
Twain câm lặng ngậm bồ hòn, khổ không nói nên lời, “Sự tình không phải như ông tưởng đâu.”
“Không sao, tôi có rất nhiều thời gian lắng nghe lịch sử chói lọi của ngài.” Sau khi lão gia Grantham nhắm mắt, ông ta quyết định ngồi cùng thuyền với Twain, trước mắt xem ra, quyết định này vô cùng chính xác.
Biết được kết quả, các cư dân trong trấn thỏa mãn ra về, vừa thấy Kleist hiến tặng tài sản mà tiếc nuối thay, nhưng cũng có chút hả hê không muốn ai biết.
Kim theo dòng người đi ra ngoài, cái liếc mắt cuối cùng lúc sắp ra khỏi giáo đường là dành cho Kleist.
Kleist cảm nhận được ánh nhìn không mang ý tốt của hắn, hoảng sợ rụt vai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dai-luc-he-liet-chi-tu/3368/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.