Xét về phương diện quang cảnh, đây đại khái là đoạn đường khiến Kleist và Taiya thoải mái nhất kể từ khi tiến vào con đường thí luyện. Mãi đến khi con thỏ nắm ống quần Kleist “hu hu hu hu” năn nỉ họ đừng đi, hắn mới nhận ra thời khắc ly biệt sắp tới.
“Lãnh địa chỉ lớn từng ấy thôi sao?” Taiya chưa bao giờ cảm thấy thời gian qua nhanh như vậy.
Kleist ôm con thỏ lên, nhẹ nhàng vuốt lông nó, “Thay ta cám ơn chủ nhân ngươi.”
“Hừ.” Taiya khó chịu đến từng cái lỗ chân lông.
Con thỏ nói: “Ngươi ở lại đi, ta đưa ngươi đi gặp chủ nhân.”
Kleist nói: “Chúng ta có nhiệm vụ.”
“Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm.” Nó dọa hắn, “Sẽ ăn thịt người.”
Taiya bảo: “Ta thấy chỗ này còn nguy hiểm hơn.”
“Tại sao?” Nó không thấy nơi nào an toàn hơn nơi này.
Taiya nói: “Không được ăn thỏ.”
Con thỏ: “……”
Kleist nhìn xuống mặt cỏ. Đằng kia rõ ràng là đường ranh giới, bên này điểu ngữ hoa hương*, bên kia đá xếp thành rừng.
*chim hót hay, hoa thơm ngát
Một người, một long và một thỏ đi đến ranh giới.
Con thỏ nhảy khỏi lòng Kleist, lỗ tai dài rũ xuống, ỉu xìu nhìn bọn họ.
Kleist nói: “Chúng ta sẽ trở lại.”
“Hả?” Hai tai thỏ tức khắc dựng thẳng lên, mắt lấp lánh nhìn hắn.
Kleist nói tiếp: “Nếu vẫn còn sống.”
Con thỏ nhảy nhót tỏ vẻ sung sướng, “Ta chờ các ngươi!”
Taiya cười nhạo: “Những lời này chẳng có ý nghĩa gì cả. Có bổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dai-luc-he-liet-chi-tu/3243067/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.