Kleist bình tĩnh uống một ngụm nước, nằm xuống đối diện với đống lửa, “Ngủ hai tiếng rồi xuất phát.”
“……”
Rạng sáng ba bốn giờ, trời chưa sáng hẳn.
Taiya bị bỏ lơ ôm một bụng nghi hoặc và lửa giận không có chỗ xả, giận dỗi nằm quay lưng với hắn. Bóng dáng Danco và McKee như bánh xe quay vòng trong đầu nó, không cách nào an tâm được. Nó suy đi nghĩ lại, rồi bất chợt xoay người.
Đống lửa phác họa đường nét của Kleist, vòng sáng bao bọc hơi hơi run rẩy.
Taiya ngây ngẩn cả người.
Trong trí nhớ của nó, chỉ có McKee mới nửa đêm run rẩy, Kleist luôn bình tĩnh ngủ thẳng tới hừng đông. Vì vậy, lúc mình chủ động cung cấp nhiệt độ cơ thể, hắn trước nay chưa bao giờ thèm ngó tới.
Nó yên lặng quan sát sau lưng hắn chốc lát, xác định việc Kleist run rẩy không phải ảo giác mới chần chờ vươn tay.
Khi bàn tay chạm vào eo Kleist, nó cảm giác thân thể người ấy mãnh liệt run lên một chút nhưng không phản kháng. Ngầm đồng ý như vậy đủ để Taiya mở rộng phạm vi hoạt động. Nó động đậy thân thể, nhẹ nhàng ôm Kleist vào lòng, dùng ***g ngực của mình dán vào lưng đối phương để truyền hơi ấm. Cũng may hơi thở của nó tuy rất lạnh, nhưng cơ thể lại vô cùng ấm áp.
Kleist mở to mắt nhìn đống lửa, tim đập loạn nhịp một lúc lâu, rồi lại làm như không có gì nhắm mắt lại.
Nhưng Taiya mất ngủ không định bỏ qua cho hắn, “Bây giờ ngươi đã hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dai-luc-he-liet-chi-tu/3243066/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.