Chương trước
Chương sau
Qua đêm ở rừng cây ngoài thành Jeno là kế hoạch định sẵn, nhưng sau vài lần gặp phải quân tuần tra bảo vệ thành thị, Ciro quyết định thay đổi lộ trình, đi xa thành lớn. May mắn Soso tìm không thấy trên con đường cũ nên thay đổi tuyến đường, nếu không bọn họ rất có khả năng sẽ bỏ qua nhau.

Gallon quay đầu nhìn bóng dáng đi theo đằng xa, giục ngựa đi đến phía sau Ciro, thấp giọng: “Điện hạ Soso còn đi theo.”

Ciro đáp: “Tìm một chỗ nghỉ chân.”

Gallon thấy hắn không muốn nói đến đề tài này, đành phải thuận theo: “Vâng, thưa điện hạ.

Y đi rồi, mí mắt Ciro cụp xuống, tay nắm chặt như muốn vùi dây cương vào lòng bàn tay.

Gallon tìm một triền núi hạ trại.

Triền núi ở mặt trái ngọn núi, địa thế bằng phẳng, vị trí bí mật.

Y bố trí trạm gác cảnh giới trên đỉnh, một khi có người tới gần chân núi hoặc đi qua liền có thể phát hiện ngay lập tức.

Soso ngồi dưới tàng cây cách doanh địa hơn mười thước, hai tay ôm chặt đầu gối, cố gắng tìm bóng Ciro trong đám người. Nhưng sau khi Ciro vào lều còn chưa trở ra.

Gallon cầm thịt nướng và sữa đi về phía cậu.

Soso ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra chờ mong lại không dám kỳ vọng quá lớn.

Gallon đưa đồ ăn cho cậu, “Dọc đường chúng tôi gặp phải vài nhóm thích khách, điện hạ rất lo lắng cho an nguy của ngài.”

Soso nhận lấy thịt khô và sữa, đột nhiên nhớ tới lời Pan, vội nói: “Không xong! Pan nói hoàng đế bệ hạ Kastalon phái quân… cận vệ hoàng gia và quân thủ vệ đế đô tới bắt Ciro.”

“Trong dự kiến.” Gallon không hề tỏ vẻ bất ngờ, “Sao ngài lại rời Dilin các hạ đến đây? Pan đâu?”

Soso nhất nhất kể lại mọi sự tình sau khi chia tay cho y, ngay cả đối thoại giữa cậu và Dilin cũng không bỏ qua.

Gallon nói: “Lựa chọn chính xác.”

Soso kinh ngạc nhìn y.

“Độc lập là điều kiện tất yếu để bé trai biến thành đàn ông.”

“Anh có thể giúp tôi thuyết phục Ciro để tôi lưu lại không?”

Gallon lắc đầu: “Không ai có thể thuyết phục Ciro điện hạ, trừ phi bản thân ngài ấy nghĩ thông suốt.”

“Dù xảy ra chuyện gì tôi cũng không bỏ cuộc.”

“Nếu điện hạ cưới hoàng thái tử phi thì sao?”

Soso sửng sốt.

“Trên thực tế, sau khi điện hạ trở về từ St Paders, trong nước đã có không ít người thúc giục điện hạ mau chóng lập gia đình. Có điều sau khi điện hạ được lập làm người thừa kế, hoàng đế bệ hạ sợ ngài ấy có được lực lượng lớn hơn nhờ vào hôn nhân, cho nên áp chế chuyện hôn sự xuống. Nhưng nhìn vào tình thế trước mắt, trừ phi điện hạ mau chóng lập gia đình, nếu không khả năng bị bắt kết hôn sẽ rất lớn. »

Soso nghe mà thực đau lòng.

Trong cuộc sống của cậu trước kia tràn ngập đủ loại hôn nhân, thậm chí cậu còn thường xuyên nghe thấy chị em họ của mình vì sắp gả cho một vị hôn phu chưa hề biết mặt nhưng gia tộc lớn mạnh mà cao hứng phấn chấn. Nhưng trong lòng cậu luôn cho rằng hôn nhân là thiêng liêng, nó hẳn phải đến từ nhận thức chung của hai bên đối với cuộc sống tương lai, giống như phụ vương mẫu hậu cậu từng có.

“Ciro sẽ không tùy tiện đáp ứng.” Cậu nói.

Gallon im lặng một lúc lâu: “Điện hạ không phải lúc nào cũng làm được việc ngài ấy muốn làm.

Soso lâm vào trầm tư.

Gallon nhắc: “Sữa sắp lạnh rồi.”

Soso vô thức bưng lên uống.

Gallon quay đầu nhìn doanh địa: “Tôi phải quay về. Ngủ ngon, Soso điện hạ.”

Soso buông chén, “Ngủ ngon, Gallon.”

Gallon chậm rãi đi về doanh địa, không hề bất ngờ khi thấy Ciro đang đứng ở cửa lều chờ mình.

“Điện hạ.” Y bước tới.

“Dilin đâu?”

“Trở về rồi.”

Ciro nhíu mày, “Để cậu ấy một mình?”

“Trước khi đến đây, Soso điện hạ luôn ở cùng Pan.”

“Pan đâu?”

“Cậu ấy mang theo quân đoàn gia tộc Telozzo đến trợ trận.” Gallon ngừng giây lát, “Như ngài dự đoán, hoàng đế bệ hạ đã ra tay chẳng kiêng nể.”

Khóe miệng Ciro nhếch lên thành một nụ cười châm chọc, “Lão ta là người thật thà, thích dựa theo những quy tắc trẻ con mà.”

“Điện hạ định làm như thế nào?”

Ciro chậm rãi: “Nếu lão cảm thấy từ trên cao nhìn xuống rất tịch mịch, vậy cho lão một đối thủ xứng tầm đi.”

Trong mắt Gallon tràn đầy tín nhiệm.

“Giờ chúng ta kiểm tra lại chút lợi thế trong tay.” Ciro xoay người vào lều.

Gallon quay đầu nhìn về phía Soso. Bởi vì Soso ngồi dưới tàng cây, từ nơi này chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, nhưng y cảm giác được, cậu bé cũng đang nhìn về phía này.

“Gallon?” Trong giọng nói của Ciro mang theo chút bất mãn.

“Dạ, điện hạ.” Y vén rèm vào lều.

Ngủ ngoài trời không có lều trại là một chuyện rất thống khổ.

Soso khóa mình trong thảm, vẫn cảm thấy gió lạnh quét đến buốt giá. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, hỏa nguyên tố bị cậu vô thức gọi về bên người sưởi ấm, độ ấm quả nhiên tăng lên không ít.

Ciro đứng ở nơi cách xa hai thước nhìn khuôn mặt ngủ say ngây thơ của cậu.

Cậu ấy luôn có thể tìm được cách khiến bản thân thoải mái trong những hoàn cảnh khổ cực nhất.

Ciro thả tấm thảm trong tay vào túi không gian, yên lặng xoay người.

Hừng đông đến rất nhanh – đối với Soso là vậy. Cậu cảm thấy mình vừa mới nhắm mắt, trời đã sáng mất rồi.

Bên cạnh truyền đến tiếng xôn xao. Cậu dụi mắt ngồi xuống, lại phát hiện đám người Ciro đã thu thập xong lều trại chuẩn bị xuất phát.

Con sâu ngủ trong người Soso lập tức biến mất.

Cậu nhanh chóng gấp gọn thảm, đang muốn lấy đồ rửa mặt ra thì thấy đám người Ciro đã lên ngựa.

Cậu tủi thân nhìn Ciro ngồi trên lưng ngựa, lưỡng lự quay trái quay phải.

Nhưng khi Ciro giục ngựa rời đi, hành động của cậu lại xảy ra trước cả ý nghĩ.

Gallon quay đầu nhìn Soso đuổi theo, nhịn không được liếc về phía Ciro.

Ciro nhìn về phía trước, đôi mắt đỏ lừ vì cả đêm không ngủ đón lấy luồng gió thốc thẳng vào mặt, kiên định bước đi.

Nghỉ ngơi giữa trưa.

Đoàn ngựa của Ciro rốt cục dừng lại.

Soso thu hồi tinh thần lực, mệt đến mức xém tê liệt.

Cậu chưa quen khống chế nguyên tố, mỗi lần sử dụng phong hệ ma pháp đều hoang phí rất nhiều tinh thần lực. Lửa giận tinh linh lại thường xuyên chạy đến, khiến tinh thần lực của cậu tiêu hao càng lợi hại.

Từ hôm qua tới hôm nay, cậu chỉ ngủ được tổng cộng sáu tiếng, đối với một người quen ngủ tám tiếng một ngày thì cực kì mệt mỏi.

Cậu ngồi dưới đất, mí mắt nặng nề như thể tùy thời sẽ rớt xuống.

Nhưng Ciro rất nhanh đã nghỉ ngơi xong, lần nữa lên ngựa.

Nghe tiếng vó ngựa dần dần đi xa, Soso muốn đứng lên, nhưng đầu óc đã hỗn loạn. Sức lực theo tới tận đây đã cạn kiệt, chỉ còn lại ý thức mờ nhạt.

Gallon không ngừng nhìn về phía sau, thấy bóng dáng Soso ngày càng nhỏ bé, cuối cùng biến thành một đốm đen, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

“Điện hạ!” Y ra sức đuổi theo Ciro, “Nếu điện hạ không muốn gặp lại Soso điện hạ, xin cho phép tôi phái hai thị vệ đưa ngài ấy về học viện ma pháp St Paders!”

Ciro giống như không nghe thấy, vẫn cứng cỏi đi về phía trước.

Gallon quay đầu, đang muốn hạ lệnh cho thị vệ phía sau, chợt nhìn thấy Ciro thình lình ghìm cương ngựa.

May mắn đoàn cận vệ đều được huấn luyện lâu năm, không vì hắn bất ngờ dừng lại mà lâm vào hỗn loạn.

Ciro ngồi trên ngựa, chậm rãi bình ổn hô hấp.

“Điện hạ.” Gallon từ từ mở miệng, “Xin cho phép…”

Không đợi y nói xong, Ciro đột nhiên quay đầu ngựa, vọt về lối cũ.

Các cận vệ khác vô thức muốn đuổi theo, lại bị Gallon xua tay ngăn lại. “Giữ khoảng cách hai mươi thước.”

“Rõ!”

Soso ngồi trên mặt đất một lát, cảm thấy choáng váng trong đầu giảm bớt, liền chống tay định từ từ đứng dậy.

Đúng lúc đó, có tiếng vó ngựa dồn dập từ phía trước vọt lại.

Soso sửng sốt, gót chân vừa mới đứng vững lại bị âm thanh này dọa tới mức mềm nhũn, ngã ra trước.

Có điều so với cậu, ngựa phi tới còn nhanh hơn.

Cậu chỉ cảm thấy lưng bị siết chặt, cả người đã bị nhấc lên ngựa.

Soso mở to hai mắt, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Ciro, cùng xúc cảm nóng rực trên môi.

Cảm thấy môi mình sắp bị nuốt mất, cậu không khỏi giãy dụa muốn thoát ra, chỉ đổi lấy gọng kềm chặt hơn.

Ciro siết tay đè lấy gáy cậu, đầu lưỡi không hề thương lượng tiến công mục tiêu.

Hô hấp của Soso dần trở nên dồn dập, cơ hồ hít thở không thông, nhưng bàn tay vốn đặt trước ngực lại vô thức bắt lấy bả vai Ciro.

Không biết qua bao lâu.

Ciro mới buông cậu ra, sau đó nhìn cậu chằm chằm, nghiêm mặt: “Ta đã cho em một cơ hội lựa chọn, sẽ không có lần thứ hai!

Soso ngơ ngác nhìn hắn.

“Bắt đầu từ một khắc này, em và ta cùng chung vận mệnh!” Ciro kéo cậu vào lòng, “Bất kể sống chết.”

Soso chớp mắt.

Trong đầu cậu một nửa cố tiêu hóa lời của Ciro, một nửa lại đang tiêu hóa sự thật kinh người vừa xảy ra –

Ciro hôn vào khuôn mặt mình chưa rửa!



Mình thật sự quá thất lễ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.