Chương trước
Chương sau
Suy nghĩ đang chạy đua, Thẩm Minh Xuyên nhớ ngày hôm qua Từ Thành Liệt có nhắc tới chuyện “chuyển nhà” ở WeChat.

Kết hợp với lời nói vừa rồi của người đàn ông, anh mới phản ứng kịp: “Hôm qua cậu nói chuyển nhà…… dọn đi đâu vậy?”

Từ Thành Liệt đang cầm di động nhắn tin cho Thẩm Viên Tinh, hỏi tối nay cô có thể tan làm đúng giờ hay không.

Anh không nhìn Thẩm Minh Xuyên, chỉ thuận miệng đáp lại: “Còn dọn đến chỗ nào nữa?” 

Tuy là câu hỏi tu từ, nhưng Từ Thành Liệt đã cho Thẩm Minh Xuyên câu trả lời.

Thẩm Minh Xuyên sững người một lát, dường như không chịu tin, còn giãy giụa lần cuối: “Không phải cậu ở chung…… với chị tớ đó chứ?”

“Xóa chữ ‘không phải’ và ‘đó chứ’ đi.” Từ Thành Liệt ngước mắt bình tĩnh nhìn Thẩm Minh Xuyên, đích thân giáng cho anh một đòn trí mạng: “Tớ và chị cậu ở chung.”

Thẩm Minh Xuyên: “……”

Đối với anh, sự thật này không khác gì sét đánh giữa trời quang, bổ anh một cú choáng váng.

Sau một lúc lâu, Thẩm Minh Xuyên mới khôi phục lại suy nghĩ sau cú sốc, nhíu mày nghiêm túc nói: “Từ Thành Liệt, cậu kiềm chế một chút.”

“Nếu cậu dám làm chị tớ to bụng trước khi kết hôn, tớ sẽ chém cậu!”

“……” Vẻ khoe khoang trên mặt Từ Thành Liệt giảm một chút, một lát sau nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Làm sao tớ nỡ lòng……”

Anh và Thẩm Viên Tinh cuối cùng cũng sống được trong thế giới hai người mà họ hằng mơ ước, cho nên không muốn có người thứ ba chen chân vào.

Tuy nhiên, Thẩm Minh Xuyên đã nhắc nhở anh. Việc kết hôn nên được đưa vào chương trình nghị sự càng sớm càng tốt.



Ba ngày sau, vụ án do Thẩm Viên Tinh chịu trách nhiệm khám nghiệm tử thi kết thúc.

Cô được nghỉ một ngày, Lâm Nhiên cho cô coi như ngoại lệ đặc biệt, để cô nghỉ ngơi ở nhà.

Thẩm Viên Tinh nói cho Từ Thành Liệt biết trước một ngày, người đàn ông quả nhiên đã sắp xếp lịch trình đầy nghẹt.

Xem phim, đến khu vui chơi giải trí…… Dường như anh muốn dùng ngày này để bù đắp cho khoảng trống bao năm xa nhau.

Một ngày chạy ngược chạy xuôi, Thẩm Viên Tinh cảm thấy ngày nghỉ còn mệt hơn đi làm.

Nhưng cô luôn có thể nhìn thấy đường cong trên khóe miệng Từ Thành Liệt khi cô dừng lại. Trông anh rất vui, cặp mắt thâm tình sâu không thấy đáy tràn đầy niềm vui, chân thật và biểu cảm.

Rất nhiều lần, Thẩm Viên Tinh có ảo giác mơ về năm đó. Tựa như Từ Thành Liệt vẫn là chàng trai trong sáng, sạch sẽ, ngây thơ và cấm dục.

Mỗi lần như thế, Thẩm Viên Tinh đều cảm thấy, cả ngày chạy lòng vòng thật đáng giá. Sau này, mỗi một ngày, cô phải cố gắng để Từ Thành Liệt cảm nhận được tình yêu của cô đối với anh, làm cho anh hạnh phúc.

“Bé ơi, chúng ta đi đu quay lần nữa đi, vừa rồi quên chụp hình.” Từ Thành Liệt mua hai cây kem trở về.

Anh đưa vị dâu tây và sữa cho Thẩm Viên Tinh, còn mình cầm vị sô cô la và sữa, ngẩng đầu nhìn vòng đu quay cách đó không xa. Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn của khu vui chơi lần lượt sáng lên, vòng đu quay chậm rãi xoay tròn trông mờ ảo và mộng mơ, khiến mọi người có cảm giác như đang sống trong thế giới cổ tích. 

Không chờ Thẩm Viên Tinh đáp lại, tay kia của Từ Thành Liệt nắm bàn tay còn lại của cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Anh dắt cô đi về phía vòng đu quay, mỗi bước đều vững vàng. Bóng dáng cao lớn tuấn tú lơ lửng trước mắt Thẩm Viên Tinh, không hiểu sao tim cô đập nhanh hơn, luôn có cảm giác muốn nhào lên ôm eo anh.

Sau khi lên vòng đu quay, Thẩm Viên Tinh bị Từ Thành Liệt ôm vai chụp hình chung.

Trong không gian chật hẹp, mũi cô tràn ngập hơi thở và mùi vị của người đàn ông, bên tai còn nghe giọng khàn khàn của anh: “Tinh Tinh, lần sau được nghỉ, về nhà gặp ba mẹ anh nhé.”

“Hoặc là em dẫn anh về nhà gặp ba em cũng được.”

Tim Thẩm Viên Tinh lỡ một nhịp, hơi thở trở nên dồn dập, mặt nóng lên.

Không biết là do lời nói của Từ Thành Liệt hay hơi thở ấm áp anh phả vào má cô khi ở gần cô.

Chụp hình chung xong, người đàn ông cất di động, kéo Thẩm Viên Tinh đang sững sờ vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.

Lúc đó, vòng đu quay lên trên cao, ngoài cửa sổ là màn đêm bất tận, được chiếu sáng bởi ánh đèn của thành phố.

Đêm nay không có trăng và rất ít sao. Tình cờ có một ngôi sao rơi trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ, tựa như trộm nhìn hai người đang hôn nhau.

Thẩm Viên Tinh không biết vì sao mình đồng ý với lời đề nghị của Từ Thành Liệt, hứa sẽ cùng anh về gặp ba mẹ vào ngày nghỉ kế tiếp.

Cô cảm thấy mình bị giọng nói đầy dụ.c vọng và nụ hôn triền miên của Từ Thành Liệt làm u mê tâm trí, nên mới đồng ý một việc nghiêm túc và quan trọng như vậy.

Thẩm Viên Tinh rất rõ, gặp ba mẹ có ý nghĩa gì.

Khi nghĩ đến việc ba cô ngày đêm thúc giục cô kết hôn, lần đầu tiên Thẩm Viên Tinh không phản đối chuyện “kết hôn”.

Bởi vì tưởng tượng người bước vào cuộc hôn nhân với cô sẽ là Từ Thành Liệt, phần còn lại của cuộc đời cô dường như có hy vọng.



Khi họ bước xuống vòng đu quay thì vừa đúng 7 giờ tối.

Từ Thành Liệt vốn định dẫn Thẩm Viên Tinh ăn chút gì đó trong công viên để lót bụng, sau đó tiếp tục chơi các trò ban đêm ở công viên giải trí.

Kết quả, sau khi Thẩm Viên Tinh xuống vòng đu quay thì nhận được điện thoại của Lâm Kiều, nói rằng tối nay có buổi họp lớp, bảo cô tới, ăn tối với các bạn học cũ.

Thẩm Viên Tinh từ chối, Lâm Kiều không chịu buông tha, hỏi cô, trên đời này có chuyện gì và người nào quan trọng hơn người bạn như cô.

Với sự tra tấn linh hồn sắc bén và thẳng thắn như vậy, Thẩm Viên Tinh đương nhiên không thể tránh.

Vì thế, cô nói cho Lâm Kiều biết, mình và Từ Thành Liệt đã quay lại với nhau.

Thẩm Viên Tinh vừa dứt lời, đầu dây bên kia vang lên một tiếng hét chói tai.

Lâm Kiều: “Tớ không tin, tớ không tin! Cậu vòng đi vòng lại bảy tám năm, rồi quay lại với nam thần của tớ?!!”

Khóe miệng Thẩm Viên Tinh giật giật, liếc Từ Thành Liệt bên cạnh cô với gương mặt không thay đổi, đang nhìn chằm chằm mình, gồng người trả lời Lâm Kiều ở đầu dây bên kia: “Vậy làm sao thì cậu mới chịu tin? Muốn để anh ấy trả lời điện thoại, chính miệng nói với cậu không?”

Từ Thành Liệt nghe vậy, vẻ mặt nóng lòng muốn thử, giả vờ nhận di động từ tay cô.

Kết quả, Lâm Kiều từ chối: “Vẫn có thể giả giọng! Thế này đi, cậu dẫn anh ấy tới buổi họp lớp, tớ cần tận mắt chứng kiến hai người anh anh em em thì tớ mới tin!”

Thẩm Viên Tinh: “……” 

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Từ Thành Liệt đứng bên cạnh cô cong khóe môi, nhân dịp Thẩm Viên Tinh ngây người không nói nên lời, anh cúi người sát di động của cô, thay cô trả lời Lâm Kiều: “Được, chúng tôi lập tức chạy tới.”

Từ Thành Liệt nói xong, đứng thẳng, kéo lại khoảng cách vừa rồi.

Thẩm Viên Tinh bị khuôn mặt tuấn tú của anh làm cho choáng váng, trong lòng như có nai con chạy loạn: “……”

Cô thật sự không muốn đi khoe khoang tình cảm. Nếu được lựa chọn, cô chỉ muốn về nhà ngủ, cho dù về nhà bị Từ Thành Liệt giày vò vài lần.

Nhưng trông Từ Thành Liệt rất muốn đến buổi họp lớp, dường như anh nóng lòng muốn tuyên bố với toàn thế giới, bọn họ đã hòa giải.

Thấy anh tích cực như vậy, Thẩm Viên Tinh không đành lòng làm anh thất vọng.

Vì thế cô dở khóc dở cười thêm một câu với Lâm Kiều đang sững sờ ở đầu dây bên kia: “Nhớ gửi địa chỉ vào WeChat cho tớ……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.