– Chỉ cần có thêm người cùng em tìm kiếm là em vui lắm rồi!
Tôi vui vẻ nói, còn trình bày với Phúc việc tôi thuê người tìm kiếm cha tôi thế nào. Bao nhiêu năm qua, đến cái tên ông ta tôi còn không biết, chỉ nhớ khuôn mặt vợ ông ta, việc tìm người quả thực vô cùng khó khăn. Năm đó tài xế đâm mẹ tôi đã lao đầu vào tàu hỏa trong vội vã bỏ trốn, cuối cùng vụ án kết thúc tức tưởi mà chẳng hề đụng đến một sợi tóc của mụ đàn bà ác nghiệt kia. Chỉ cần tìm được dù chỉ một chút dấu tích về vợ chồng ông ta, nhất định có thể truy ra mọi chuyện!
Ông bà tôi mất sớm, mười tám tuổi mẹ tôi đã rời quê ra thành phố tìm việc làm, làm đủ nghề để sống, qua những câu chuyện mẹ kể tôi biết như vậy, mẹ cũng không đưa tôi về thăm quê lần nào nên tôi còn chẳng biết mình gốc ở đâu. Mười ba năm là một quãng thời gian quá dài, tôi không dám hi vọng Phúc sẽ tìm được gốc gác, hành trình cuộc đời của mẹ chỉ qua một tấm ảnh, nhưng dù sao có thêm anh là có thêm cơ hội.
Trên xe Phúc, chẳng biết tôi thiếp đi từ lúc nào, chợt tỉnh lại nhìn qua cửa kính, phát hiện anh đã dừng xe trước đồn cảnh sát. Tôi quay sang anh thắc mắc:
– Chúng ta gặp cảnh sát sao?
– Đã đến lúc tuân thủ pháp luật.
Phúc nhếch nhẹ khóe miệng, anh mở cửa xe bước ra. Tôi lập tức theo anh vào trong đồn công an phường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-danh-buong/3423061/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.