Tôi rời bữa lên phòng sớm, không muốn tiếp tục trong không khí gượng gạo của bàn ăn. Đọc sách đến khuya, mệt mỏi thiếp đi từ lúc nào, chợt cảm nhận nửa giường bên cạnh tôi lún xuống. Phúc… về phòng nằm cùng tôi. Trái tim tôi như chùng xuống, anh vẫn vào đây với tôi mà không phải ở bên cô vợ tương lai kia. Có khi nào vì bọn họ chưa kết hôn nên… chưa chung giường không đây? Cảm giác quen thuộc dội vào tâm trí, bất giác nước mắt trên má lại lăn dài. Cứ ngỡ chẳng bao giờ còn trở lại nằm cạnh anh, ở bên anh, cùng anh hít chung một bầu không khí, cùng ngủ chung một giường, vậy mà lúc này… mùi hương bạc hà dịu mát quen thuộc phảng phất, anh đang ở rất gần tôi, chỉ cần quờ tay thôi là sẽ chạm được vào. Cảm giác này có thế nào vẫn khiến trái tim tôi đập rộn dễ chịu vô cùng.
– Chưa ngủ à? Sao lại khóc?
Hai mắt vẫn nhắm, âm giọng anh nhẹ nhàng như hơi thở.
Tôi sụt sịt đáp lời:
– Sao anh còn ngủ chung giường với vợ cũ làm cái gì?
Có tiếng cười rất nhẹ, anh trầm giọng:
– Tôi cần được bảo vệ 24/24.
– Tôi chưa nhận lời làm vệ sĩ của anh đâu đấy! Anh chết tôi càng mừng!
– Có thật thế không?
Hai má tôi nóng ran trước câu hỏi của anh. Đáng ghét! Tôi xoay lưng lại, không muốn đôi co với anh. Nào ngờ, anh vùng dậy choàng lên tôi, cơ thể to lớn như gấu, hai chân cùng hai tay chống hai bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-danh-buong/3422976/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.