Đáy mắt tối đen, Phúc lạnh giọng:
– Không được!
Tôi quắc mắt:
– Anh vô lý vừa thôi! Anh sắp lấy vợ, tôi ở đây làm cái gì?
– Dù cô cố tình hay vô ý thì tôi đã mất quá nhiều vì cô. Điều tôi cần lúc này không phải là trả thù, mà là bù đắp!
Bù đắp…? Anh đòi tôi bù đắp, nói thẳng ra là đòi nợ tôi?
– Anh?
Tôi trấn tĩnh cơn tức giận, bực bội nói:
– Vậy ai trả Quân lại cho tôi?
Phúc hừ một tiếng, đáy mắt hạnh long lên:
– Hắn đã giết người anh em của tôi, một viên đạn cảnh cáo cho hắn là quá nhẹ! Việc hắn chết là do hắn xui xẻo, không liên quan đến Hồng Anh!
Tôi ngỡ ngàng nhìn Phúc, cảm giác tảng đá nặng nề đè trên ngực như được hất đi. Vậy là… có uẩn khúc ở đây là sự thật. Chỉ sợ sau phát súng cảnh cáo của Phúc, có kẻ cố ý tát nước theo mưa mà hạ gục Quân rồi ném xác anh xuống sông. Nhưng mọi chuyện đã đi vào bóng tối, không thể lục lại.
Tôi tin Phúc… không sai, chỉ là… cái chết của Quân có thế nào cũng liên quan đến anh. Nếu như anh không bắn Quân… anh ấy sẽ không sao cả!
Sụt sịt cúi mặt, tôi không biết phải nói gì, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
– Quân rất hiền, nhất định anh ấy không dễ dàng giết ai cả!
Phúc không thèm tranh cãi, anh đứng dậy, trầm giọng nhắc nhở:
– Giờ cô lo nghỉ ngơi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-danh-buong/3422974/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.