Sau tất cả, Phúc không tìm tôi, đã bỏ qua hận thù để bước tiếp, lẽ ra tôi phải vui mừng, phải cảm thấy nhẹ lòng lắm chứ? Vậy mà hốc mắt cay xè, tôi vội vàng ngắt điện thoại. Nhận được giấy tờ Lành gửi, tôi đã rút được tiền trong tài khoản ngân hàng, sớm sắm một chiếc điện thoại di động để tiện sử dụng. Sâu trong lòng, bao ngày qua tôi đã luôn ngóng đợi Phúc tìm đến tôi, nhiều lúc nhớ anh đến quay cuồng, thế nên lúc này… tôi quá rối, tôi cần có thời gian để nhìn nhận lại mọi chuyện. Trấn tĩnh bao cảm xúc rối ren, tôi từ bên ngoài trở về ngôi nhà của mẹ con Nam. Ít nhất… tôi hiểu lúc này tôi và Phúc đã đường ai nấy đi không còn bất cứ vương vấn nợ nần, dù đau dù buồn hay là nhẹ nhõm thì mọi chuyện cũng không thể khác…
Phúc đã có tận hai đời vợ là Mộc Miên và tôi. Không kể mối quan hệ với tôi, tôi đoán anh chưa đăng ký kết hôn với Miên, hơn nữa dễ nhận thấy anh không yêu cô ta, thành ra nếu nói anh chưa từng chính thức lấy vợ mà chỉ chơi bời qua đường thì cũng không thể trách, nhất là khi đàn bà con gái say mê theo đuổi anh quá nhiều, bọn họ sẵn sàng bất chấp tất cả để được ở bên anh. Tôi đã nhìn tấm ảnh anh đứng cùng cô vợ tương lai, dung mạo cô ta dù có xinh đẹp nhưng vẫn quá tầm thường mờ nhạt khi đứng bên cạnh anh. Ánh mắt cô ta không lúc nào không hướng về anh, thật dễ hiểu tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-danh-buong/3422863/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.