Khuôn mặt Lành hiện lên qua video call điện thoại vừa lo lắng vừa mừng rỡ:
– Chị Yến, từ lúc chị mất tích lúc nào em cũng nghĩ đến chị! Hiện tại chị đang ở tỉnh T à?
– Ừm… thời gian qua chị ở tỉnh T… chị mất điện thoại nên không thông báo về được!
– Mọi người ở trường ai cũng lo cho chị đấy. Chị mau về với các em học sinh thôi, các em nhớ cô Yến lắm rồi!
Tôi nghèn nghẹn ậm ừ với Lành. Ở nơi đó vẫn thiếu giáo viên vô cùng, tôi nghỉ hai tháng chỉ sợ hai tháng đó không có ai dạy cho các em thay tôi. Chỉ là… tôi không thể về đó vì còn phải trốn tránh nhiều người…
Thân nhân của tôi đã được xác minh, cảnh sát chấp nhận những lời tôi khai, không làm khó cho tôi thêm nữa. Tôi mệt mỏi rời khỏi đồn cảnh sát, đứng ở cổng đồn chưa biết nên đi về hướng nào.
Bất ngờ, người công an tôi gặp đầu tiên bám theo tôi, anh ta nói nhỏ bên tai tôi:
– Cô gái, cô không thể đi bộ đến bệnh viện được, còn xa lắm, chân cô lại đang đau thế này!
Nhớ đến ánh mắt chứa đựng xót xa của anh ta, tôi cảm kích vô cùng, tự nhiên sống mũi lại cay xè, sụt sịt nói:
– Thì em đành vậy chứ biết sao, nếu như may mắn lại nhờ được ai giúp như hai anh lái xe kia thì sẽ đỡ hơn một chút…
– Con gái đi tối thế này rất nguy hiểm, nhất là khi trên người cô lại chẳng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-danh-buong/3418209/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.