Tôi mong Phúc tìm đến tôi… để làm gì đây? Để suốt cuộc đời này làm vợ lẽ của anh sao? Không… Phúc bình an sống cuộc đời của anh, làm những gì anh muốn chính là điều làm tôi an lòng sau tất cả những ân oán giữa tôi và anh. Còn tôi, tôi có việc cần phải làm… cơn ác mộng đau đáu tâm trí tôi suốt mười ba năm qua… Tôi cần phải tìm ra hắn, kẻ đã cướp mạng sống của mẹ tôi!
Suy nghĩ đã thông, tôi quyết định không trở lại tỉnh H hay thành phố S, bởi lẽ tôi không muốn bị Phúc hay bất cứ kẻ nào ôm mối thù với tôi tìm được ra tôi. Hít một hơi, tôi gạt sạch nước mắt trên má, tựa người vào thành xe rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
– Chúng em chỉ chở bàn ghế thôi chứ có chở hàng cấm gì đâu, nhưng ban nãy có con bé xin đi nhờ, nhìn nó yếu lắm nên chúng em cũng thương tình!
Chiếc xe dừng lại lúc nào tôi cũng không rõ, nghe loáng thoáng bên tai tiếng của người phụ xe ban nãy. Cánh cửa thùng xe mở ra, đối diện tôi là một anh công an giao thông bệ vệ tầm tuổi ba lăm.
– Đấy anh xem, em có nói dối anh không? Con bé kia, nói gì đi không bọn anh lại bị phạt thì chết dở!
Tôi biết ơn hai người đàn ông tốt bụng cho tôi đi nhờ, lập tức đứng dậy, nhăn nhó đáp lời:
– Vâng, các anh ấy nói đúng ạ. Mong anh thông cảm chân em đau quá, em cần vào bệnh viện nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-danh-buong/3418208/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.