Gã tay sai bên ngoài im lặng suy nghĩ, sau vài giây chờ đợi, cánh cửa gỗ kín mít một lần nữa mở ra. Gã lăm lăm khẩu súng dè chừng bước vào trong phòng xem xét tình hình. Cánh cửa nhà vệ sinh đang mở hé, khi gã vừa đẩy cửa bước vào, tôi nấp sẵn sau cánh cửa, từ phía sau quặt nhanh bàn tay cầm súng của gã, cướp ngay khẩu súng. Họng súng dí vào chiếc cổ đỏ lựng, tôi rít bên tai gã:
– Mạng là của mày, không phải của Lê Phúc. Im lặng hay chết là mày lựa chọn!
Gã gật đầu chấp nhận. Tôi kéo gã ra ngoài, muốn đóng sập lại cánh cửa chính gã mở tung, nào ngờ vừa ra khỏi phòng tắm, kẻ bước vào phòng không ai khác ngoài Lê Phúc. Theo sau anh ta là một toán đàn ông bặm trợn.
Trái tim tôi bất giác ngưng lại một nhịp. Cuối cùng… sau những ngày dài bỏ mặc, anh ta đã hạ cố xuống đây xem tôi sống chết ra sao, xem thành quả hành hạ của mình đến đâu rồi, có phải không?
Anh ta mặc trên người loại quần áo quân đội rằn ri như những gã đàn ông ở đây, càng tôn lên vóc dáng cao lớn khỏe mạnh. Từ lúc nào anh ta đã không còn là một giám đốc cao cao tại thượng ưu nhã trong những chiếc áo sơ mi trắng và quần áo vest thiết kế riêng thẳng thớm. Tất cả… là vì tôi.
Đáy mắt Lê Phúc ánh lên tia giễu cợt, anh ta nhếch nhẹ khóe miệng chua chát:
– Số 198 của tổ chức K, cô giỏi lắm!
Anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-danh-buong/3418178/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.