🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trưa ngày hôm sau, nghe tiếng cửa mở, tôi đang ngồi co người tựa lưng vào tường liền ngẩng mặt lên nhìn. Vẫn một bát cơm nhão người phụ nữ gắt gỏng kia đặt trước mặt tôi giống như mọi lúc, hai mắt tôi lập tức tối sầm lại. Đã sang ngày thứ tư tôi ở đây, Lê Phúc thực sự muốn tôi chết dần chết mòn theo cách này. Có lẽ đây mới là cách tra tấn đáng sợ nhất. Không phải chết ngay, mà là chết từ từ, từng ngày từng tháng trở thành một cái xác khô héo ở một nơi không ai biết. Không… tôi không thể chết như thế được!



Tôi vươn tay giữ chặt cổ tay bà ta, hai mắt đỏ vằn tha thiết van xin, nói bằng âm giọng rất nhỏ sợ hai gã tay sai bên ngoài nghe thấy:



– Hãy giúp tôi ra khỏi đây, xong việc tôi sẽ gửi bà số tiền lớn đủ để bà nghỉ hưu, không cần phải ở đây làm nữa!



Hai mắt long lên, bà ta kinh hãi giật tay tôi ra, đạp thẳng một đạp chân vào cơ thể yếu ớt thiếu chất đói đến run rẩy của tôi làm tôi ngã ngửa về phía sau, đầu đập vào tường đau đến hoa cả mắt. Bà ta rít lên bằng tất cả căm hờn:



– Con ranh phản phúc, mày lại muốn tao phản phúc theo mày à? Trên đời này không còn kẻ nào khốn nạn hơn mày đâu!



Âm giọng gầm lên của hai gã tay sai bên ngoài lập tức vang rền:



– CÁI GÌ THẾ?



Hai gã hung tợn tức giận mặt đỏ bừng bừng như hai tên quỷ sai bước vào phòng

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-danh-buong/3418177/chuong-7.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Mộng Có Đành Buông
Chương 7
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.