Chỉ năm chữ "nghịch tặc Đường Vệ Khiêm" này phốt ra từ miệng Nhiếp Tư Mặc thôi đã đủ khiến bất kỳ ai trong đại trướng khi ấy phải lạnh người. Tự cổ chí kim, phạm húy Thiên tử từ lâu đã bị liệt vào đại tội. Thần tử dưới trướng không kể thân phận, dù là ai đi chăng nữa cũng không thoát được bị tru di tam tộc.
Tuy rằng Tô Mạc Vãn không sống trong vùng lãnh thổ của Đại Trưng, cũng không đi theo bất kỳ một chế độ quân chủ nào, không làm thần làm tử dưới chân ai. Thế nhưng ngay tại đây, hắn cảm nhận được một tảng đá lớn đang đè nặng trước ngực mình, chẳng thể biết rõ vì sao, chẳng biết đó là loại cảm giác gì.
Không phải sợ hãi, không phải nóng vội, càng không phải rụt rè.
Tất cả đề không phải.
Công Tôn Dự cười nhạt, nếp nhăn trên gương mặt lão xô đẩy lại gần nhau hơn, vẻ già nua nay càng thêm khắc khổ: "Aizzz... năm mươi năm ta ngồi trên yên ngựa, Nam chinh Bắc chiến đã không biết đã qua bao nhiêu cái hoàng hôn, tuyết rơi. Ba chữ "Túc Văn vương" này, từ lâu đã không còn ai gọi nữa rồi."
Rất lâu về trước, trên đất Trung Nguyên từng nổi danh một vị Chỉ huy sứ* họ Công Tôn, húy danh là Dự. Người này chinh chiến nửa đời, dụng binh như thần, tài trí vô song, là một thanh đao tốt trong tay Hoàng đế để ngài bình trị thiên hạ.
*Chức quan nắm giữ việc chinh phạt.
Công Tôn Dự là số ít những người không mang họ Đường nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315959/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.