Bên nội các, một nhóm hạ nhân đang cùng nhau kỳ cọ đánh rửa mấy vật dụng cũ lôi ra từ trong nhà kho. Người lớn tuổi nhất trong nhóm đã ngoài bốn mươi còn người trẻ tuổi nhất có lẽ mới chỉ mười ba mười bốn.
Tiếng trò chuyện rôm rả, tiếng mấy món đồ gỗ va đập với nhau rồi tiếng tát nước. Tất thảy khiến cho bầu không khí một ngày gần cuối đông trở nên có sức sống hơn.
Cũng đã lâu rồi Nhiếp phủ không ồn ào như vậy, có lẽ là từ khi Lâm phu mất.
"Mấy thứ đồ này chất trong nhà kho đã bao nhiêu năm rồi, sao Thái phó lại bao chúng ta lau rửa chúng nhỉ."
"Aizz, ta cũng chẳng biết nữa. Từ lúc phu nhân mất thì tính tình Thái phó cũng thất thường hơn hẳn, chúng ta không hiểu được đâu."
Một tiểu cô nương tay áo xắn cao đang loạng choạng bê một thau nước lớn rồi đổ ào vào thùng gỗ, nàng ta đưa tay gạt đi mất giọt mồ hôi lăn trên má rồi hồn nhiên kể:
"Nói mới nhớ, ba hôm nay muội thấy Thái phó rất hay đến chùa, đã vậy ngài lại chỉ đi có một mình rồi về rất muộn nữa."
Một đại tỷ đứng tuổi trong nhóm thở dài ra một hơi: "Nhiếp tam nương mất, Lâm phu nhân không lâu sau cũng ly thế, Nhị công tử bỏ đi không để lại một câu, Đại công tử tháng trước đã được điều đến Lăng Châu. Nhanh thật đấy, ngày nào ta còn chăm bẵm cho chúng mà giờ người đầu bạc tiễn người đầu xanh."
"Ta cũng không nghĩ có ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315939/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.