Tròng lòng Nhϊếp Tư Mặc đang thầm suy tính vài thứ vặt vãnh, nhìn sơ qua lưỡi đao bằng gỗ rồi lại nhìn xuống cuộn giấy. Sư phụ chưa muốn nàng động vào đao thật.
"Già Lam, cô có thể cho ta mượn một bộ y phục được không?"
Nữ nhân bất giác giật mình, nàng ta vội đáp: "Cậu...cậu là nam nhân sao có thể mặc đồ của ta được? Để ta đi hỏi mấy người trong lâu xem có ai còn thừa y phục không!"
Nàng cười xoà: "Không cần phiền như vậy, ta chỉ muốn mượn mấy cái áo khoác của cô thôi."
Thật lòng Nhϊếp Tư Mặc ái ngại nhất là mượn y phục của người khác, đã vậy nàng còn đang nói dối về thân phận của mình nữa chứ. Biết là làm như vậy sẽ khiến Già Lam suy nghĩ lung tung, thậm chí là không đứng đắn nhưng vẫn tốt hơn là mượn đồ của người trong lâu mà nàng không biết để rồi họ lại bàn tán rồi suy diễn linh tinh về mối quan hệ của nàng và nữ nhân này.
Như thế sẽ khiến thanh danh cô nương thanh thuần này bị tổn hại mất!
"Vậy...cậu chờ ta một lát."
Già Lam túm chân váy chạy lại hộc tủ đào bới một lúc lâu mới lôi ra hai chiếc áo kiêm luôn cái khăn bày bịch, thế này thì không sợ lạnh nữa rồi.
"Cậu cầm đi."
Nàng nhận lấy y phụ từ tay nữ nhân kia không quên nói lời cảm ơn rồi ướm thử lên người mình. Không tệ, nàng chưa từng nghĩ bản thân sẽ hợp với hoa văn thổ cẩm như vậy.
Già Lam khẽ cau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315935/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.