Không biết nữ tử người Hồi Cốt kia đang nghĩ gì khi trong phòng đang có người đổ bệnh mà nàng ta vẫn mở toang cửa ra rồi ngồi đó ngồi lặng nhìn ra ngoài mặc kệ gió cứ lùa.
Nhiếp Tư Mặc cũng không muốn lên tiếng, cũng chẳng muốn nhúc nhích khỏi chăn nệm. Dù sao thì sau này cũng phải làm quen với kiểu thời tiết này thôi.
Cô nương tóc vàng quay lại nhìn nàng rồi chợt lên tiếng: "Cậu vừa nói lúc nhỏ mẫu thân cậu thường hát ru bài dân ca ấy cho cậu?"
"Phải."
"Bà ấy là người Hồi Cốt à?"
Tay Nhiếp Tư Mặc lần mò trong áo như muốn tìm kiếm vật gì đó, vừa đặt tay trước vạt áo vừa cười cười:
"Không, quê hương bà ở Lĩnh Tây."
Hàng mi dày cong vút của nàng ta rủ xuống che đi phân nửa đôi mắt xanh ngọc bích tuyệt đẹp như đang đọng chút nỗi buồn. Nhiếp Tư Mặc cũng cảm nhận được điều đó, nàng không muốn một viên minh châu tuyệt đẹp thuần khiết như vậy phải vương sầu.
Giọng nàng khàn khàn yếu ớt hỏi: "Ngoài trời có gì mà cô cứ ngắm mãi vậy?"
Ngữ khí vô cảm kia đáp lại: "Rảnh rỗi thì ngắm thôi."
"..."
Cuối cùng Nhiếp Tư Mặc đành vật vã kéo cái thân xác nặng nề này dậy, nàng hớt đám tóc bị tung ra lên, chỉnh lại vạt áo rồi quay lại cười nhoẻn.
"Ta tên Nhiếp Tư Mặc, còn cô?"
Nữ nhân chợt đỏ mặt, nàng ta tròn mắt nhìn người thiếu niên trước mặt mà đôi môi hồng căng bóng hơi hé ra để lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315934/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.