Không phảisuy nghĩ nhiều, Tiêu Vũ tất nhiên là không bằng lòng khi Trình Khiếu bảo hắn giao gốc linh sâm cho y. Tiêu Vũ không nói một lời lập tức quay đầu chạy thục mạng, ba vị sư huynh khi đó còn ngẩn ra một lúc vì không thểtưởng được rằng Tiêu Vũ lại dám từ chối, bọn chúng chỉ nghĩ là Tiêu Vũsẽ phải ngoan ngoãn giao ra, cùng lắm thì xin bọn chúng bố thí cho ítchỗ tốt. Ai ngờ Tiêu Vũ không hề chần chờ, thậm chí Trình Khiếu lời vừamới ra hết đã thấy Tiêu Vũ cắm đầu cắm cổ chạy. Sau khi bừng tỉnh tấtnhiên là vị sư huynh này nộ khí trùng thiên, lập tức ra lệnh truy sát vị sư đệ phàm nhân kia, ba đuổi một chạy cứ thế đến khi đêm xuống và đếnđỉnh núi này. Trên đường chạy có đôi lúc Tiêu Vũ gần như bị tóm lạinhưng may mắn nhờ khu rừng rậm rạp cây cối cộng thêm đêm tối, thân hìnhhắn lại nhỏ gầy nên luồn lách dễ dàng hơn ba sư huynh này, tất nhiên cứcắm đầu chạy trong đêm đen như vậy không thể tránh khỏi vấp ngã, vếtthương trên vai Tiêu Vũ cũng là do hắn trong lúc vô tình trượt chân ngãlăn lộn xuống một vách đá dốc, thậm chí Tiêu Vũ lúc ấy cũng không hiểumình lấy đâu khí lực để trốn chạy với thể trạng thê thảm như thế, phảibiết khi đó ba vị sư huynh này của hắn đều đã là Luyện khí kỳ nhất tầng, Trình Khiếu đã sắp tấn thăng nhị tầng.
Nói rằng khi tu sĩ đã bước vào cảnh giới Luyện khí, tất cả mọi thứ đềuđã vượt xa phàm nhân, từ giác quan đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-can-khon/2152673/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.