Ngay khi nói xong một câu như vậy, vị Bạch sư huynh này cũng không có xem xét thái độ mọi người ra sao liền khôngnhanh không chậm quay người đi vào thông đạo, hai vị sư tỷ ngoại cốc kia cũng lặng lẽ đi theo. Phần nhiều những thiến niên thiếu nữ ở đây đều có một ít chần chờ, sau khi nghe người thân thúc giục mới vội vã đi theoba người, riêng Tiêu Vũ hắn không có băn khoăn gì cả, không chút do dựtiến nhanh vào thông đạo. Thông đạo này vốn dĩ lúc đầu chỉ rộng đủ bangười đi, ngay khi bọn Tiêu Vũ tiến vào thì bạch vụ hai bên tự động nớirộng ra, hoàn toàn đủ chỗ cho mọi người ở đây thoải mái sải bước, khôngcó một chút chen chúc.
Cứ đi như vậy được hai dặm, trước mặt mọi người xuất hiện hai cánh cửađá thật lớn cao hơn mười trượng, rộng năm trượng, vừa đúng bằng diệntích thông đạo trong bạch vụ. Bạch sư huynh đến trước cửa đá rồi dừnglại, y rút từ bên hông ra một tấm lam sắc ngọc bài có khắc hoa văn tinhxảo, chỉ thấy y đưa tay giơ tấm ngọc bài về phía trước, trong miệng niệm chú ngữ gì đó, ngọc bài lóe lên lam mang rồi xuất ra một đạo lam quangbắn nhanh về phía cửa, lam quang không chút trở ngại nhập vào bên trongkhông thấy bóng dáng, thoáng chốc sau không rõ từ đâu hiện ra một mànhào quang lam sắc bao quanh toàn bộ cửa đá, theo đó hai cánh cửa đá tolớn chầm chậm mở ra kèm theo những âm thanh “ken két” vô cùng ghê răng,phía sau cánh cửa lại lộ ra một thông đạo khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-can-khon/2152644/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.