Tôi thẹn thùng, quay hẳn người về phía cửa kính, tôi cố tình như chưa nghe gì cả.
Sao anh lại biết, nếu anh biết sao giờ anh mới nói, sao giờ anh mới xuất hiện sau 5 năm. Chả suy nghĩ được lí do gì vì trong đầu tôi lúc này toàn câu nói đó. Một bàn tay nóng ấm đặt lên vai tôi, cánh tay ấy kéo tôi về tư thế ban đầu. Anh bật chế độ tự lái trong 20s, anh quay về phía tôi, mặt anh ám sát vào cơ thể tôi. Hai cánh tay anh vội khóa dây an toàn cho tôi và anh vẫn không nói lời nào.
-Anh im lặng để chờ câu trả lời của em đấy. Sao nào, em nghĩ em có ngốc không?
Tôi lắc đầu khi nghe anh nói, không phải tôi kiêu đâu mà do tôi xấu hổ, không biết nói gì.
Nhìn nghiêng, khuôn mặt anh vẫn đẹp như thế, đôi hàng mi cong dài, ánh mắt nhìn vào trong xa xăm, ánh mắt ấy như nam châm hút trọn trái tim tôi vậy. Nhìn anh mãi cũng ngượng, nhưng không nhìn thì phí lắm.
Anh chở tôi tới ngôi nhà gần sông Hương. Bước xuống xe, một luồng gió thoáng qua, khiến tôi giật bắn người. Anh thấy thế liền kéo tôi vào nhà. Tít tít tít, tiếng mật khẩu nhà anh. Tôi không dám nhìn, nhưng anh nói:
- Mật khẩu nhà anh đối với người khác thì khó mở, nhưng đối với em thì dễ lắm.
Anh nháy mắt tôi một cái cộng thêm cái điệu cười xao xuyến lòng người.
- Là thế nào, em không hiểu?
- Em vờ ngốc hay ngốc thật đấy. Sinh nhật em, không lẽ em không nhớ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-anh-se-nhu-em/88662/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.