Sáng hôm sau, Lou thức dậy, thấy đầu nhức bưng bưng như có con chim gõ kiến gõ liên tục vào đấy. Cơn đau đi từ trước trán, xuống thái dương, rồi đến cổ. Đâu đó bên ngoài là tiếng còi xe. Thật lố bịch khi bấm còi xe vào giờ này, và cả tiếng động cơ xe đang nổ máy nữa chứ!
Anh nhắm mắt lại lần nữa như cố tan biến vào trong giấc ngủ, nhưng rồi trách nhiệm – giống như con chim gõ kiến, và tiếng cửa đóng sầm không cho phép anh trốn vào nơi trú ẩn an toàn cùng những giấc mơ đẹp.
Miệng anh khô khốc. Anh phát hiện trong miệng mình đang nhai miếng bã chewing-gum. Nước bọt tự dưng nhiều lên trong miệng khiến anh có cảm giác buồn nôn. Anh đang thấy mình ở một chỗ đáng sợ - giữa giường ngủ và bồn cầu toilet – thân nhiệt đang cao, mắt hoa lên vì cảm giác chóng mặt, và có gì đó nhờn nhợn nơi cổ họng. Anh cởi bỏ bộ đồ ngủ, chạy vào toilet và quỳ sụp xuống bồn cầu. Nôn cho đến khi kiệt sức, không còn tí gì trong bao tử, anh ngồi bệt xuống nền gạch trong toilet, kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, và anh thấy trong ô cửa thông gió, ánh sáng đã len vào.
Không giống như những buổi sáng tháng mười hai lờ mờ âm u như thường lệ, hôm nay trời trong vắt một màu xanh biếc. Tự dưng anh thấy một cảm giác hoang mang hoảng hốt xuất hiện trong mình, cái cảm giác còn tệ hơn những chuyện anh vừa trải qua, nó giống như sự hoảng sợ của cậu bé bị trễ học.
Lou lê bước trở lại phòng ngủ, chộp cái đồng hồ đang chớp tắt báo thức vào lúc chín giờ sáng để bấm tắt. Anh đã ngủ quá giờ, không nghe thấy cả tiếng chuông báo thức. Còn Ruth đâu? Nếu Ruth có ở trên giường, hẳn cô ấy đã có thể nghe để đánh thức anh.
Anh định thần, nghe thấy mùi thức ăn dặm của trẻ con, cả tiếng lách cách của muỗng chạm vào chén đĩa. Xen vào đấy là tiếng bi bô của em bé. Những âm thanh này vốn là thứ thường ngày trong nhà, luôn tạo cho anh một cảm giác chán ngắt không muốn nghe.
Anh cần những âm thanh khác kìa! Ví dụ như tiếng “ro ro” của máy fax và máy photocopy, tiếng của thang máy lên lên xuống xuống, cả những tiếng ping pong khi thang máy dừng lại mặc dù bên trong mọi người đứng chật như nêm. Đáng lẽ giờ này anh phải nghe tiếng gõ bàn phím của Alison hay tiếng xe thư cót két của Gabe khi anh ta bước vào dãy hành lang…
Gabe!
Lou hốt hoảng mặc vội chiếc áo vest, vội vàng lao xuống cầu thang, mém chút nữa thì vấp phải đôi giày và chiếc cặp táp của anh vẫn để trên nấc thang cuối cùng: Ruth, mẹ và bố anh. Không thấy Gabe đâu, thật may mắn. Bố đang ăn món trứng ốp la. Một chút lòng đỏ sền sệt bết vào cái cằm lởm chởm râu bạc của ông. Mẹ đang đọc báo. Bà và Ruth vẫn còn đang mặc áo choàng ngủ. Pud là người duy nhất tạo ra tiếng động. Thằng bé ậm ừ bi bô, chân mày nhướng lên nhướng xuống như đang cỗ diễn tả ý mình.
“Chuyện quái quỷ gì vậy, Ruth?”, anh nói lớn làm mọi người ngẩng đầu lên và quay lại nhìn anh.
“Chuyện gì?”. Cô nhìn anh với đôi mắt mở to.
“Chín giờ sáng rồi. Chín giờ… Chết tiệt!”.
“Con nói gì thế?”, bố anh thốt lên giận dữ. Mẹ anh thì há hốc miệng nhìn anh như thể anh làm bà sốc.
“Sao em không đánh thức anh dậy?”, anh bước đến gần cô hơn.
“Lou, sao anh có thể ăn nói như thế?”, Ruth cau mày rồi quay sang con trai. “Thôi nào, Pud, ăn thêm vài muỗng nào, con yêu!”.
“Bởi vì em muốn anh bị đuổi việc đúng không? Tại sao không đánh thức anh dậy?”.
“Ô, em chuẩn bị đánh thức anh nhưng Gabe bảo thôi. Anh ta nói để anh nghỉ đến khoảng mười giờ, mọi việc sẽ ổn cho anh thôi. Và em đồng ý!”, cô thuật lại với một vẻ tỉnh rụi, như không bị ảnh hưởng bởi sự tấn công của anh trước sự chứng kiến của bố mẹ anh.
“Gabe?”, anh nhìn cô như thể cô là sinh vật lạ nhất hành tinh. “GABE?”. Anh la lớn.
“Lou!”, mẹ anh không nén được sự kinh ngạc. “Sao con lớn tiếng như vậy”.
“Gabe đưa thư? THẰNG ĐƯA THƯ chết tiệt?”. Anh phớt lờ câu nói của mẹ, vẫn tiếp tục cao giọng. “Em nghe theo lời hắn à? Hắn là một thằng ngốc, biết không!”.
“Lou!”, mẹ anh kêu lên một lần nữa. “Ông ơi, nói gì với nó đi!”, bà thúc nhẹ khuỷu tay vào chồng.
“Thằng ngốc đó…”, Ruth cố giữ bình tĩnh. “Chính thằng ngốc đó lái xe đưa anh về nhà tối hôm qua một cách cẩn thận, thay vì bỏ mặc cho anh lái xe xuống địa ngục”.
Vừa nghe vợ nhắc cho nhớ đến chuyện Gabe lái xe đưa anh về nhà, Lou vội vàng chạy ra trước sân, đi vòng quanh sát chiếc xe, đi đi lại lại trên đá cuội. Anh chăm chăm quan sát chiếc xe đến nỗi quên cả bị đá nhọn cắt chân. Anh xem xét chiếc Porche ở mọi góc độ, kéo bàn tay dọc theo chiếc xe để đảm bảo nó không bị trầy hay móp méo. Không thấy gì bất thường, anh bình tĩnh lại đôi chút, mặc dù anh vẫn không thể hiểu tại sao Ruth lại đánh giá ý kiến của Gabe cao như vậy. Chuyện gì đã xảy ra, tại sao mọi người lại đánh giá Gabe cao như vậy.
Anh đi trở vào trong nhà. Mẹ và bố ném cho anh cái nhìn – cái nhìn làm cho anh không nghĩ ra được điều gì để nói với bố mẹ. Anh tránh họ và quay trở lại phòng ăn, nơi Ruth vẫn còn đang ngồi ở bàn đút cho Pud ăn.
“Ruth”, anh tằng hắng và cố xin lỗi – như thường khi, xin lỗi mà không cần phải nói rõ ra tiếng xin lỗi. “Em biết không, Gabe luôn muốn bám theo anh trong công việc. Em không hiểu đâu, nhưng anh biết rõ… Vì thế khi anh ta rời khỏi đây, sáng nay để đi làm…”.
“Anh ta mới vừa đi cách đây năm phút”, Ruth cắt lời ngay tức khắc, không quay lại và cũng không nhìn anh. “Anh ta ngủ trong phòng trống bởi vì em không biết anh ta có chỗ nào để về hay không. Anh ta thức dậy, làm thức ăn sáng cho mọi người, sau đó em kêu taxi và trả tiền taxi cho anh ta đến chỗ làm. Anh ta mới đi có năm phút và vì thế anh ta cũng đi làm trễ. Vì thế anh có thể kết tội anh ta và cư xử như kẻ hay bắt nạt người khác”.
“Ruth, anh…”.
“Anh đúng, Lou, và em sai. Rõ ràng là sáng nay anh hoàn toàn kiểm soát được hết mọi chuyện mà không có chút căng thẳng nào”, cô mỉa mai. “Em thật ngu ngốc khi nghĩ rằng anh cần thêm một giờ để nghỉ ngơi. Giờ thì, Pud…”, Ruth ẵm con trai lên khỏi cái ghế và hôn vào hai má phúng phính dính đầy thức ăn. “… để mẹ đưa con đi tắm nào!”, cô mỉm cười như chẳng có chuyện gì.
Pud vỗ vỗ hai bàn tay bé tí xíu. Ruth ẵm thằng bé đi ngang qua Lou. Anh dịu dàng nhìn mặt con trai – thằng bé cười rõ to làm sáng bừng lên cả thế giớ. Anh đưa tay chuẩn bị ẵm Pud nhưng Ruth đã ôm con thật chặt đi thẳng qua.
Tự dưng anh thấy mình cười, một nụ cười buồn đến mức không thể diễn tả nên lời. Lou chấp nhận sự từ chối. Khoảng năm giây sau, anh nhận ra năm giây cũng cần thiết cho anh để chuẩn bị đi làm. Thế là anh lại vội vội vàng vàng.
Với thời gian kỷ lục và cũng nhờ Trung sĩ O’Reilly không có mặt khi Lou nhấn hết ga đốt cháy đoạn đường để lao đến văn phòng, nên cuối cùng anh cũng có mặt vào lúc mười giờ mười lăm sáng. Đây là lần đi làm trễ nhất của anh! Còn vài phút nữa cuộc họp mới kết thúc, vì thế anh nhổ vội chút nước bọt vào bàn tay rồi vuốt lên tóc, mái tóc chưa được gội! Kế đến là đưa tay lau mặt – cái mặt chưa được cạo râu. Anh cố giũ sạch sự choáng váng do say rượu còn sót lại tối qua, hít một hơi thật sâu, rồi bước vào phòng.
Có tiếng thở dài khi anh xuất hiện. Không phải vì anh trông quá tệ, mà chỉ vì anh không hoàn hảo như mọi khi. Anh ngồi xuống cái ghế đối diện với Alfred – lúc này đang tỏ ra kinh ngạc một cách sung sướng với sự suy sụp tinh thần rõ rệt của đối thủ.
“Tôi xin lỗi vì đã đến trễ”, Lou nói với mười hai người ngồi quanh bàn họp một cách bình tĩnh hơn anh nghĩ, “Tôi thức suốt đêm qua vì đau bao tử, nhưng bây giờ thì ổn rồi”.
Mọi người gật đầu tỏ vẻ thông cảm và chia sẻ.
“Sáng nay Bruce Archer cũng bị bệnh tương tự”, Alfred cười ranh mãnh, nháy mắt với ông Patterson.
Ngòi nổ đã được mở máu trong người Lou bắt đầu sôi lên. Anh ngồi trong phòng họp chống chọi với cơn bực tức và sự buồn nôn, tĩnh mạch trên trán đập mạnh.
“Tối nay rất quan trọng”. Ông Patterson quay sang Lou để anh có thể tham gia vào cuộc thảo luận trong buổi họp.
“Vâng, tôi sẽ có cuộc họp trực tuyến với Arthur Lynch”, Lou nói to. ‘Vào lúc bảy giờ ba mươi. Tôi chắc là cuộc họp sẽ tốt đẹp, sẽ không khó khăn gì. Tôi sẽ trả lời một số vấn đề mà ông ấy quan tâm, những vấn đề mà chúng ta đã bàn trong tuần. Tôi nghĩ chúng ta không cần phải bàn lại…”.
“Khoan nào, khoan nào”. Ông Patterson đưa ngón tay lên ngăn anh và khi đó Lou nhận thấy một nụ cười toét miệng hiện lên trên gương mặt Alfred.
Lou nhìn chằm chằm vào Alfred, hy vọng nhận được những gợi ý bóng gió, nhưng Alfred đã tránh ánh mắt anh.
“Không, Lou, anh và Alfred ăn tối với Thomas Crooke và các cộng sự của ông ta, đây là cuộc họp mà chúng ta mong đợi cả năm nay”, ông Patterson cười nhưng gương mặt thì lộ vẻ căng thẳng.
Sụp đổ, sụp đổ, sụp đổ. Tất cả mọi thứ như đổ nhào xuống. Lou lúng túng xem lại lịch làm việc, sướt mái tóc bằng những ngón tay run run và lau những giọt mồ hôi tứa ra trên trán. Anh lấy ngón tay dò bảng lịch làm việc mới in, cặp mắt mệt mỏi làm anh cảm thấy khó tập trung. Khi anh kéo ngón trỏ lạnh và ướt dọc theo tờ giấy thì nó nhòe đi mấy con chữ. Đây rồi, cuộc họp trực tuyến với Arthur Lynch. Không có đề cập gì đến bữa tối. Chẳng có một chút gì về buổi ăn tối nào cả.
“Ông Patterson, tôi biết chúng ta mong đợi cuộc họp với Thomas Crooke”, Lou hắng giọng và bối rối nhìn Alfred, “Nhưng không ai nói với tôi về bữa tối, và tôi cũng đã nói với Alfred hồi tuần rồi là tôi có cuộc họp với Arthur Lynch lúc bảy giờ ba mươi tối nay”, anh lặp lại với một chút giận dữ. “Alfred? Anh có biết về chuyện bữa tối nay không?”.
“Ồ, vâng, Lou!”, Alfred bông đùa cùng với cái nhún cái. “Dĩ nhiên tôi biết. Tôi đã chỉnh lại lịch làm việc làm việc ngay khi họ xác nhận. Đây là cơ hội lớn nhất mà chúng ta có thể phát triển công trình Manhattan. Chúng ta đã bàn về vấn đề này hàng tháng trời”.
Những người khác trong bàn cảm thấy không thoải mái mặc dù có một số thích thú, Lou biết chắc là vậy. Họ bàn tán xì xào ngay khi bước ra khỏi phòng họp.
“Mọi người có thể trở lại làm việc”, ông Patterson nói với vài thành viên còn lại, “Chúng ta phải bàn vấn đề này gấp”.
Phòng họp trống trải. Những người còn lại trên bàn là Lou, Alfred và ông Patterson. Lou ngay tức khắc hiểu vấn đề qua tư thế của Alfred, qua cái nhìn trên gương mặt anh ta, và qua những ngón tay múp míp đang đan lại để trước cằm. Alfred đang có lợi thế tâm lý hơn trong vấn đề này, một vị thế thuận tiện để tấn công.
“Alfred, anh đã biết về việc ăn tối này bao lâu rồi? Sao anh không báo lại với tôi?”. Lou ngay tức khắc tự vệ.
“Tôi đã nói với anh rồi Lou”. Alfred đáp trả như thể anh quá chậm và không có khả năng để hiểu.
Với tình cảm này, khi Lou có bộ râu chưa cạo, lại thêm nhễ nhại mồ hôi thì có vẻ như Alfred trông bảnh bao hơn nhiều. Lou biết bề ngoài của anh hiện giờ không tốt lắm. Anh bỏ những ngón tay run run ra khỏi lịch làm việc, rồi đan hai tay lại với nhau.
“Thật lộn xộn”. Ông Patterson đưa tay chà cằm. “Tôi cần cả hai anh tại bữa ăn tối, nhưng tôi cũng không thể để Lou bỏ lỡ cuộc họp với Arthur. Bữa tối không thể thay đổi vì phải mất quá nhiều thời gian để đàn phán lại. Còn cuộc họp với Arthur thì sao, Lou?”.
Lou nuốt nước bọt. “Tôi sẽ dời lại”.
“Nếu không được, thì chúng ta cũng không có cách nào khác, ngoại trừ Alfred đến bữa ăn tối, còn Lou, khi nào xong thì đến ngay với Alfred”.
“Lou có hàng loạt vấn đề cần phải thỏa thuận vì thế nếu may mắn thì anh ấy sẽ đến nhà hàng vào lúc tính tiền. Tôi hoàn toàn có thể lo vụ đó, Laurence!”. Alfred nhếch môi cười tự mãn, tin rằng mình đã có thể đánh bại Lou. Thái độ ấy khiến Lou muốn lấy cái ly nước ở giữa bàn đập vào mặt anh ta.
“Tôi đủ khả năng để lo liệu một mình”, Alfred lặp lại.
“Được rồi. Lou, hi vọng anh thỏa thuận nhanh và thành công, nếu không thì công cốc cả ngày nay”, ông Patterson nói, gom các giấy tờ và đứng dậy. Cuộc họp giải tán.
Lou cảm thấy như đang trong cơn ác mộng: Mọi thứ như sụp đổ, tất cả công việc tốt đẹp của anh đã bị phá hỏng.
“Đấy đúng là cuộc họp đáng thất vọng. Tôi nghĩ đáng lý ông Patterson sẽ nói cho chúng ta nghe ai có thể thay thế khi ông ấy rời khỏi đây”, Alfred nói một các uể oải. “Nhưng ông ấy chẳng nói tiếng nào. Tôi nghĩ ông ấy nợ chúng ta lời thông báo. Tuy nhiên… Không sao. Tôi đã làm cho coogn ty lâu hơn anh, vì thế…”.
“Alfred?”, Lou nhìn anh ta với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Gì?”. Alfred lấy bao nhiêu chewing-gum ra khỏi túi và thảy một miếng và miệng. Anh ta đưa Lou một miếng, nhưng Lou lắc mạnh đầu.
“Tôi cảm thấy như là đang ở vùng tranh tối tranh sáng. Chuyện quái quỷ gì sẽ xảy ra ở đây?”.
“Chuyện sẽ xảy ra là anh sắp sửa… nôn đấy! Anh trông còn tệ hơn kẻ vô gia cư!”, Alfred cười. “Anh nên ăn một miếng này”, anh ta đưa miếng chewing-gum mời lần nữa, “Hơi thở của anh nghe mùi muốn buồn nôn”.
Lou vung tay từ chối lần nữa.
“Tại sao anh không báo cho tôi biết vụ ăn tối, Alfred?”, Lou giận dữ.
“Tôi đã nói với anh rồi”, Alfred vừa nói vừa nhai chewing-gum. “Chắc chắn tôi đã nói với anh. Hay tôi đã nói với Alison không nhỉ? Có thể đã nói với một người khác, một trong những người ngốc nghếch nhất. Anh biết đó là ai mà, đúng không?”.
Lou đùng đùng bỏ đi, anh đi thẳng đến bàn Alison, quăng chi tiết bữa tối lên bàn phím của cô làm cô phỉa ngưng đánh máy.
Cô nhíu mắt đọc thông tin tóm tắt.
“Gì đây ạ?”.
“Ăn tối tối nay. Rất quan trọng. Lúc tám giờ. Tôi phải có mặt!”. Anh bước tới bước lui trước mặt cô trong khi cô đọc.
“Nhưng anh không thể. Anh có cuộc họp trực tuyến!”.
“Tôi biết, Alison!”, anh cắt ngang. “Nhưng tôi cần có mặt ở đó”. Anh lấy ngón tay xỉ xỉ vào tờ giấy. “Lo chuyện này đi”. Anh đi nhanh vào phòng của mình và đóng sầm cửa lại. Anh giận cứng người khi đi đến bàn: Trên mặt bàn là thư từ của anh, xếp ngay ngắn đâu vào đấy.
Anh quay trở ra mở cửa phòng làm việc của mình lần nữa.
Alison dừng điện thoại ngước lên nhìn anh. “Vâng?”, cô nói hăng hái.
“Thư từ”.
“Sao ạ?”.
“Nó đến đây khi nào?”.
“Việc đầu tiên của buổi sáng. Gabe mang thư vào như mọi khi”.
“Anh ta không thể”, Lou phản đối. “Cô có thấy anh ta?”.
“Có ạ!”. Alison nói với vẻ lo lắng. “Anh ấy còn mang cho tôi tách cà phê. Trước chín giờ”.
“Không thể nào. Anh ta ở nhà tôi mà!”, Lou nói như nói với chính mình.
“Lou, cho tôi hỏi một việc trước khi anh đi… Có phải bảy giờ không tiện để nói chuyện chi tiết về bữa tiệc cho bố anh?”.
Cô vừa dứt câu thì anh cũng vừa bước trở vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Có rất nhiều loại chuông đánh thức trong thế giới này. Đối với Lou Suffern, cuộc gọi đánh thức là nhiệm vụ tận tụy hàng ngày của chiếc BlackBerry. Lúc sáu giờ mỗi sáng, khi anh đang mơ màng trên giường ngủ, cùng một lúc nghĩ về ngày hôm qua và làm kế hoạch cho ngày mai, thì chiếc BlackBerry của anh vang lên, tiếng chuông rõ to và chói tai. Tiếng chuoogn từ chiếc bàn cạnh giường ngủ đánh thẳng vào tiềm thức của anh, mang anh ra khỏi giấc ngủ và kéo anh vào thế giới mới. Khi điều đó xảy ra, Lou sẽ thức dậy; mắt đang nhắm, rồi mở ra. Cơ thể đang trên giường, rồi ra khỏi giường; đang mặc đồ ngủ sơ sài, rồi thay đồ. Những việc đó có nghãi là thức dậy đối với Lou. Đó là khoảng thời gian chuyển đổi từ ngủ sang làm việc.
Đối với những người khác, chuông đánh thức có hình thức khác. Đối với Alison ở văn phòng, đó là sự hoảng sợ khi mang thai ở tuổi mười sáu, điều đó đã ép cô có một số khi mang thai ở tuổi mười sáu, điều đó đã ép cô có một số chọn lựa. Đối với ông Patterson, đó là lần sinh đứa con đầu lòng, nó làm ông nhìn thế giới với một thứ ánh sáng khác và nó cũng làm ảnh hưởng đến từng quyết định của ông.
Đối với Alfred, đó là việc của bố anh ta mất hàng triệu đô la khi Alfred mười hai tuổi, điều đó buộc anh phải học ở trường công hết một năm, sau này gia đình anh ta trở nên giàu có nhưng không có nhân vật quan trọng nào biết được những khó khăn của gia đình anh ta trước đây. Những trải nghiệm đó đã làm thay đổi cách nhìn của anh ta về cuộc sống và con người mãi mãi. Đối với Ruth, tiếng chuông đánh thức của cô là vào một ngày nghỉ hè, cô bước vào phòng ngủ bắt gặp chồng cô trên giường với cô bảo mẫu người Ba Lan hai mươi sáu tuổi. Đối với bé Lucy mới năm tuổi, tiếng chuông đánh thức là lúc bé nhìn xuống khán giả trong buổi biểu diễn ở trường và thấy cái ghế trống cạnh mẹ. Có rất nhiều tiếng chuông đánh thức, nhưng chỉ có một tiếng chuông là có tầm quan trọng thực sự.
Hôm nay, Lou trải nghiệm một cuộc đánh thức rất khác. Lou Suffern, không nhận ra rằng một người có thể được đánh thức ngay cả khi hai con mắt đã mở to rồi. Anh không nhận ra rằng con người có thể bị đánh thức khi họ đã ra khỏi giường, đã vận bộ com-lê láng bóng. Anh không nhận ra người ta có thể bị đánh thức ngay khi họ cho rằng họ đang im lặng, bình tĩnh, và tự chủ, có khả năng đối phó với đời và những trở ngại. Tiếng chuông đánh thức đang reo, lớn hơn và lớn hơn trong tai anh, không ai ngoại trừ tiềm thức anh có thể nghe thấy. Anh đang cố gắng tắt nó đi để anh có thể ẩn mình trong nếp sống mà anh cảm thấy thoải mái dễ chịu, nhưng cố gắng đó không có kết quả.
Anh muốn bảo với cuộc sống khi nào anh sẵn sàng để học hỏi. Nhưng cuộc sống không làm theo điều anh muốn. Cuộc sống sẽ dạy cho anh khi nó cảm thấy sẵn sàng và tốt nhất! Anh không biết rằng anh không thể nhấn nút và biết hết mọi thứ; chỉ có cái nút trong anh sẽ được nhấn mà thôi.
Lou Suffern nghĩ anh biết tất cả. Nhưng anh chỉ mới biết một vài điều loáng thoáng trên bề mặt cuộc sống mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]