- Lâm Vũ QUỳnh, Nam nghỉ việc rồi, cậu biết vì sao không?
Tôi vừa mới bước vào văn phòng, chưa kịp ngáp một cái thì đã bị một lũ người xông tới phanh thây, hét vào lỗ tai như thế này đây.
Nói bẩn bựa ra thì tình cảnh này giống như một lũ ruồi thấy đống phân ấy. Cũng có thể hiểu tôi đang so sánh các đồng nghiệp với ruồi và đặc biệt hơn, tôi là đống phân. Ha ha.
- Tên chết tiệt đó nghỉ việc rồi à? Do tớ đấy.- Tôi nhún vai, đáp tỉnh bơ.
- HẢ.- Lũ ruồi nhặng đang trong tư thế toắc măt, há hốc mồm, đồng loạt gào lên.
Chỉ là chia tay nhau thôi mà, có cần làm quá lên thế không? Tưởng thế nào, thằng nhóc đó vẫn chỉ là một thằng rùa rụt cổ, nhát chết mà thôi. Tôi biết chuyện này muộn quá, thật thất vọng.
- Tại sao lại như thế, bọn cậu chia tay rồi hả?
- Nam tốt bụng thế tại sao lại chia tay chứ?
- Trời ơi là trời, Lâm Vũ Quỳnh, đi chết đi, sao cậu dám đá một người tốt như Nam.
...........Tôi choáng, đắng lòng vì nghe mấy lời chửi rủa của đồng nghiệp dành cho mình cùng với những lời tâng bốc cái thằng nhóc lăng nhăng đó lên chín tầng mây, cảm thấy cuộc đời này có cái gì đó điên khùng, đặc biệt hơn, tôi phải quỳ lạy vì cái tài giả tạo vô đối của Nam. lừa biết bao nhiêu người, hừ, sao hắn không chết quách đi cho rộng đất chứ.
- Hắn tốt đẹp thế, vậy mấy cậu yêu hắn đi, Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-no-ngot-ngao/2098113/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.