Sở công an, cái nơi mà không khí luôn căng thẳng như dây dàn, khô khốc và tẻ nhạt. Tôi, chính thức trở thành phạm nhân rồi đấy.
- Tại sao cô có thể ra tay đánh người ột cách dã man thế chứ.- Ông bác mặc bộ đồ xanh lá nhìn tôi, mặt hằm hằm.
- Vì hắn đáng chết.- Tôi cười nửa miệng không có vẻ gì là sợ sệt quayqua nhìn dáng vẻ tàn tạ bầm dập của Nam đang ngồi gàn đó, là thành quả do tôi tạo ra, và hiện tại, cảm xúc của tôi rất tự hào, thoả mãn.
- Thật sự hết nói nổi với những đứa con gái như cô, mém nữa cô đã gây ra mạng người rồi ngồi bóc lịch từ đây đến suốt đời đấy. May là cậu ta không sao? Cô đợi ở đây, sẽ có người đến bảo hộ cho cô, tôi cần biếg lí lịch của cô, và cô còn phải bồi thường thiệt hại nữa, thật là...
Vừa lúc đó, có ngươgi đến, nhưng không phải là trưởng phòng của tôi, mà là tổng giám đóc Vũ Nhật Minh kính yêu của cả công ti. Thật xấu hổ, nhưng trong tình cảnh tồi tệ lúc này, tôi không nghĩ được nhiều như thế, trong đầu tôi, nguyên một tảng đá đè bẹp lên đầu.
- Tôi là giám đốc của hai người bọn họ, tôi có thể biết chuyện gì xảy ra không?- Minh líc nào cũng thế, điềm tĩnh tới mức đáng giận.
........
- Được rồi, mọi chuyện được sắp xếp ổn cả rồi, mọi người có thể về nhà, và nhớ lần sau đừng tái phạm nữa đấy.
Tôi đứng dậy, mặt không cảm xúc, trên môi là nụ cười kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-no-ngot-ngao/2098112/chuong-51.html