Đêm qua tôi lại mơ thấy giấc mơ ấy. Giấc mơ đã theo tôi suốt mười năm qua.
Một giấc mơ mơ hồ, kì ảo.
"Anh Tần! Anh qua đây xem giúp em cái này!"
-
"Anh Tần. Cha Kim gọi anh."
-
"Tần Ca. Sau này lớn lên em sẽ lấy anh!"
-
"Anh và cha hai người giống nhau quá. Không ai giữ lời đón sinh nhật với em cả!"
-
"Tần Quang Vũ? Là anh? Là anh đã làm?"
* * *
Giấc mơ chẳng dài, nó chỉ lập đi lập lại những câu nói ấy. Anh chàng tên Tần Quang Vũ ấy rốt cuộc đã làm gì? Đã làm gì mà khiến tôi mơ về anh ta suốt mười năm trời cơ chứ?
Sau khi cha mất. Mọi kí ức của tôi về Tần Quang Vũ đều rất mơ hồ. Tôi chẳng nhớ tôi gặp anh ta từ bao giờ? Tôi chẳng biết anh ta trong ra sao? Chẳng biết vì sao anh ta lại được làm vệ sĩ cho tôi?
Các mảnh kí ức khi cha vừa mới mất cũng mơ hồ. Tôi chỉ nhớ được hình ảnh mình khóc lóc, kiệt quệ trong tang lễ, những gì xảy ra sau đó thì tôi chẳng nhớ.
Lần đầu tiên tôi mở mắt nhìn mặt trời sau khi cha mất.
Là khi tôi đang nằm trên nền đất lạnh toát. Chẳng nhớ được những gì đã xảy ra. Tôi chỉ biết mình đã tỉnh dậy sau một đêm dài trên nền đất. Và vết thương trên đầu thì đang rỉ máu vì vấp chân va phải một tảng đá, trong khi đang trốn khỏi trại giáo dưỡng.
Cốc cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-hang/2905774/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.