"Mãi đến khi hai cậu thiếu niên nắm tay nhau được một lúc lâu dưới ánh mặt trời, cô mới kinh hồn bạt vía nhận ra mình vừa phát hiện điều gì."
Biên tập: Chuối
"Gọi các cậu mấy cuộc liền mà sao giờ mới bắt máy hả?" Giọng Tần Dương ầm ĩ bên tai, Thường Chỉ cầm điện thoại ra xa, đặt cộc nước lên bàn phát ra tiếng "cạch" lanh lảnh.
"Tắt tiếng, không nghe thấy." Nước ấm chảy qua cuống họng khản đặc, cậu che miệng ho khan: "Có chuyện gì thế?"
"Cũng không phải chuyện gì to tát cả, chẳng là mẹ cậu gọi điện tới hỏi tớ bao giờ cậu về, tớ áng chừng trước 3 giờ, cậu tranh thủ thời gian đừng để lộ đấy."
"Biết rồi, đang định về ngay đây."
- --- Một đôi tay từ đằng sau ôm eo Thường Chỉ, tấm lưng nóng lên, Húc Trạch vùi mặt vào hõm vai cậu.
"Chả có nhẽ các cậu ngủ đến tận giờ?" Giọng nói nhỏ đi đầy đáng ngờ: "Ờm thì, đừng quên mình vẫn là học sinh cấp 3 đấy, phải biết tiết chế hiểu không?"
Vành tai Thường Chỉ đỏ bừng, nhưng giọng điệu không suy suyển, ậm ừ đáp lời rồi gỡ cái tay trên eo ra, cúp điện thoại và vứt sang một bên.
"Anh xin lỗi mà Tiểu Chỉ ơi, anh sai rồi." Húc Trạch rủ rỉ xin lỗi bên tai cậu, cánh tay đầy vết cào như hai cái xích sắt quấn chặt lấy cậu, hơi thở nóng ran chui vào lỗ tai Thường Chỉ.
Thường Chỉ quay mặt đi, thầm nghĩ mình có sai gì đâu, tớ nghe mình gọi vợ ơi vợ ời tớ vui lắm đấy, nhưng trên mặt cố tình ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-do-choi/1245058/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.