Phong Hạo Thiên tức giận đến đập nát đồ đạc trong phòng mình, nhìn quản gia bằng ánh mắt rét lạnh. Hắn nghiến răng nghiến lợi mắng ông.
- Nói! Người đâu? Ngươi quản lí như vậy sao? Từ bao giờ ngươi trở nên thánh thiện vậy Quân Khanh!!
-....
Ông chống đỡ nặng nhọc bởi áp lực của Phong Hạo Thiên tạo ra, vẫn thủy chung cúi đầu không trả lời. Tim sớm đã treo lên tận chín tầng mây.
- Ngươi nghĩ ta không biết chính ngươi đã âm thầm để người chạy thoát sao? Ngươi dám xem nhẹ lời cảnh cáo của ta. Hậu quả ngươi tự liệu!
Quăng mạnh khẩu súng trước mặt quản gia, Phong Hạo Thiên chán ghét rời đi, mắt nhắm lại, hít sâu một hơi, âm thầm nuốt cơn giận. Mắt mở ra rồi híp lại đầy ghê sợ, miệng âm ngoan lẩm bẩm.
- Xem ra lá gan của em ngày càng lớn rồi Triệu A Mẫn. Đừng trách sao tôi không cảnh cáo em trước.
Quản gia nhìn khẩu súng trước mặt mình, ông không suy nghĩ nhiều, chỉ nở nụ cười chua xót. Ông chỉ tiếc nuối cho Triệu A Mẫn, nếu ông sớm giúp đứa trẻ đó rời xa căn nhà này càng sớm càng tốt thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra. Nhưng như thế cũng tốt, bây giờ đứa trẻ ấy đã trưởng thành, sẽ không lo lắng sợ hãi xã hội bên ngoài nữa. Như vậy đủ rồi! Cầm khẩu súng bạc dành để giết loài ma cà rồng. Ông nhẹ nhàng đưa gần tim và nhấn đạn tự kết liễu mình.
-----
Nói đến gia tộc của loài ma cà rồng, họ chia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-do-choi-cua-ac-ma-ma-ca-rong/2375254/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.